Thấy bốn người đều nhìn về phía mình, Hòa Ngọc hít một hơi thật sâu, sống lưng thẳng tắp, nét mặt không hề che giấu sự đau đớn, giọng khàn khàn: "Tôi không sao, tiếp tục bàn việc đi, ải này không thể là dập tắt lửa, tôi đề nghị dùng trang bị bay kiểm tra tình hình xung quanh trước."
Vạn Nhân Trảm: "Mày như thế chẳng giống không có chuyện gì." Gã ngẩng đầu nhìn Hòa Ngọc, hơi nhíu mày, vẻ mặt ghét bỏ.
Đoàn Vu Thần gật đầu, nói: "Đúng, tôi ủng hộ kiểm tra xung quanh, những ai có trang bị bay?"
Hòa Ngọc: "Tôi có." Rất rõ ràng, chính là thứ cậu đang dẫm ở dưới chân.
Đoàn Vu Thần: "Tôi cũng có trang bị bay, Quỳnh thì sao?"
Quỳnh gật đầu.
Đoàn Vu Thần: "Vậy chúng ta tách ra kiểm tra, tôi đi hướng một giờ đến bốn giờ, cô đi hướng bốn giờ đến tám giờ." Anh ta nhìn về phía Hòa Ngọc, hơi nhíu mày nói: "Năng lực chiến đấu của cậu quá yếu, cậu chở Vạn Nhân Trảm đi, các cậu đi kiểm tra hướng tám giờ đến mười hai giờ, đều được đúng không?"
Hòa Ngọc gật đầu: "Tôi không có vấn đề gì." Vạn Nhân Trảm không có trang bị bay, cậu không có năng lực chiến đấu, vừa hay có thể thành lập một đội. Vạn Nhân Trảm hiếm khi không phản bác lời đề nghị cưỡi chổi của Hòa Ngọc, ngược lại còn đồng ý: "Được, nơi này quá kỳ lạ, hơn nữa nhìn dáng vẻ này của mày cũng không giống có thể chống đỡ được lâu, đừng chết ở đây liên lụy đến bọn tao." Gã bày ra một bộ mặt ghét bỏ.
Bình luận:
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5056066/chuong-239.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.