Khán giả cười sắp điên rồi.
Còn có người xem bày tỏ —
"Nếu tôi là Hòa Ngọc có lẽ đã sắp tức phát điên rồi. Cây chổi là đồ của mấy trăm năm trước, hơn nữa vừa nhìn đã thấy chẳng có năng lực chiến đấu gì, rốt cuộc là kỳ tài nào trong chương trình chế tạo ra vậy? Hay là trang bị kỳ lạ do ban tổ chức thiết kế?"
"Hòa Ngọc hãy mặc kệ đi, đừng nhận đồ bỏ đi, nếu như là Vạn Nhân Trảm có lẽ đã chửi ầm lên thứ rác rưởi rồi."
Cây chổi chỉ to bằng một nửa cây chổi ở Lam Tinh, nhỏ nhắn tinh xảo, không tính là quá xấu. Nhưng nhìn thế nào cũng chỉ là một cây chổi. Đối với công dân Liên Bang có khoa học kỹ thuật phát triển thì ai lại quét dọn vệ sinh mà vẫn dùng cây chổi?
Nhân viên vệ sinh có chút xấu hổ, thu tay lại: "Thật xin lỗi, tôi chỉ có cái này..."
Bàn tay đẹp đẽ của Hòa Ngọc chặn trang bị lại, cầm cây chổi trên tay, giọng nói nhẹ nhàng: "Cảm ơn, tôi rất thích, cũng sẽ sử dụng thật tốt. Bất cứ món trang bị nào cũng đều có giá trị tương ứng với nó, đều xứng đáng được tôn trọng." Cậu nói rất nghiêm túc, bên trong đôi mắt tựa như có ánh sáng.
Tiếng cười nhạo đầy rẫy trên màn hình đột nhiên ngừng lại ngay lập tức, ngay sau đó, một lần nữa tiếp tục —
"Thái độ của Hòa Ngọc... rất khiến cho người ta thích."
"Nói thật nha, càng ngày tôi càng cảm thấy Hòa Ngọc có sức hút."
"??? Vậy thì cũng không thể thay đổi được sự
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5055906/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.