Bởi vì cái bug Hòa Ngọc này, hiện tại bọn họ không thể dựa vào con người và đao kiếm đánh cược vận may, chỉ có thể tìm ra hung thủ, cũng chỉ dám giết hung thủ. Cho nên, tìm được hung thủ mới là chuyện quan trọng nhất.
Đương nhiên, hoàn thành nhiệm vụ NPC là quan trọng thứ hai.
Loại phó bản cạnh tranh này, hành động cùng nhau vào ban đêm là để phòng ngừa, ban ngày tìm hung thủ và nhận nhiệm vụ, bọn họ tự giác tách ra.
Vạn Nhân Trảm rất may mắn.
Vừa tách khỏi tám người không bao lâu, gã gặp được một NPC có thể "trợ giúp" -- ông chú căng tin.
Có một chiếc xe thực phẩm đậu ở cửa căng tin, ông chú căng tin luống cuống đứng bên cạnh, đấm đấm lưng, nhìn xe với vẻ mặt suy sụp.
Vạn Nhân Trảm vốn không phải người hay giúp đỡ kẻ khác. Bình thường gã sẽ chẳng thèm liếc mắt, nhưng đây là cuộc thi, có được manh mối là có thể nhận nhiệm vụ.
Gã bước tới, vẻ mặt âm trầm: "Cần tôi giúp không?" -- Giọng điệu hết sức khó chịu.
Ông chú căng tin giật mình, ngạc nhiên nhìn gã: "Cháu là học sinh à?"
"Nói nhảm!" Vạn Nhân Trảm kìm nén cơn giận do Hòa Ngọc gây ra: "Tôi là học sinh, ông có cần tôi vác đồ giúp không?"
"Cần cần!" Ông chú căng tin không để ý đến những thứ khác, vội vàng đồng ý.
Vạn Nhân Trảm nhảy lên xe.
Ông chú căng tin: "Ui da, cháu cẩn thận, trong này đều là thực phẩm, phải đặc biệt chú ý đấy."
Vạn Nhân Trảm: "..."
Ông chú căng tin: "Nhẹ chút nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tuyet-doi-la-bug-vo-han-luu/5055885/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.