Hậu cung sảy ra hoả hoạn, lửa lớn đầy trời đại thiêu đốt cả một đêm, cây đào kia vốn đã bung đầy phấn đại giờ chỉ còn lại thân mình đen kịt.
Nghiêm Ngọ Tuần xông vào trong một đống phế tích cháy đen, trên long bào vàng sáng dính đầy bùn đất. Hai mắt đỏ bừng, hắn bóp lấy cổ Lưu Doanh Doanh: "Người đâu? Người kia đâu?!"
Hàm răng Lưu Doanh Doanh khanh khách vang dội: "Bệ hạ... Ngài nếu bóp chết thần thiếp... Phụ thân thần thiếp..."
Nghiêm Ngọ Tuần quẳng Lưu Doanh Doanh xuống đất, hít vào phổi không khí lạnh lẽo buổi sáng sớm, như lưỡi dao càn quấy phế phủ, đôi môi của hắn run rẩy, nhìn thị vệ chung quanh, bỗng nhiên cảm thấy trời đất quay cuồng, không còn dám hỏi.
Hắn giống như về tới buổi sớm tuyết lớn chán nản đó, trông thấy lúc đó thiếu niên được bọc lấy trong một chiếc áo lông đỏ, so với hàn mai càng thêm cao ngạo đẹp đẽ.
Hắn nói: "Điện hạ, thần giúp ngài leo lên cửu ngũ chi tôn như vậy, không màng công danh cũng chẳng ham lợi lộc, chỉ cần ngài thích thần cả đời, có được hay không?"
Bây giờ băng tuyết đã tan, hắn đứng ở vị trí tối cao, trước mặt chỉ còn lại có một gốc cây đào cháy khô.
"Bệ hạ, bệ hạ! Chỉ phát hiện hai thi thể phụ nữ..." Có người tiến lên đây báo.
Nghiêm Ngọ Tuần chậm chạp hồi lâu mới hiểu được ý tứ của những lời này, hắn nắm chắc cánh tay người vừa tới: "Không tìm ra hắn! Liệu có phải hắn không chết!" Người tới nơm nớp lo sợ không biết trả lời như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tu/1035281/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.