Chương trước
Chương sau
Tô Khả Phương ngủ một mạch đến chiều, hỏi bà bà mới biết được Hạng Tử Nhuận còn chưa về, nàng ăn một chút rồi lại đi xưởng báo chí.
“Sao nàng lại qua đây, ta đang chuẩn bị trở về đây.” Hạng Tử Nhuận vừa đi đến cửa mật đạo thì thấy tức phụ mình từ bên trong đi ra.
“Bên Cao lão bá đã có tin tức chưa?” Nàng không thể nhìn ra gì trên mặt hắn nên đành hỏi.
“Có rồi, ngày mai hắn sẽ dọn đến huyện thành.” Hắn không nói cho nàng rằng hạ nhân phải tốn bao nhiêu nước miếng mới khuyên được Cao Xuân Dương.
“Cao lão bá thực sự lợi hại như vậy sao, tai họa mấy ngày liền đều nhận ra được?” Tô Khả Phương nửa tin nửa ngờ.
“Ừm, Cao lão bá không ngừng xem thời tiết, vẫn là một tay làm ruộng tốt.” Hạng Tử Nhuận khẽ cười nói.
“hửm?” Tô Khả Phương hứng thú.
Hắn nhéo chóp mũi nàng, cười nói: “Cho nên nói, cao lão bá đến đây là lấy một được ba đó..”
“Không phải lấy một được hai sao, sao lại được ba?” Tô Khả Phương hồ nghi nhìn hắn.
“Về sau nàng sẽ biết.” Hạng Tử Nhuận nói.
Thấy nàng bĩu môi, hắn lại nói: “Chờ Cao lão bá đến, về sau nàng chỉ cần viết lại dự báo thời tuyết trong linh tuyền, những việc còn lại thì giao cho ông ấy hết đi, nàng cũng nên nghỉ ngơi nhiều một chút.”
“Để xem kỹ đã rồi nói.” Còn chưa thấy được năng lực thật sự của Cao Xuân Dương, nàng không chịu nhả ra.
Xưởng báo chí tổng cộng có hai phòng, sau khi Cao Xuân Dương tới thì ở trên lầu hai đi.
Mấy ngày kế tiếp, ban ngày Tô Khả Phương đều sẽ là ổ ở xưởng báo chí thảo luận với Cao Xuân Dương một chút chuyện về phương diện thời tiết, nàng thử buông tay để Cao Xuân Dương phụ trách mấy kỳ báo chí, thấy Cao Xuân Dương chẳng những thực sự thích công việc này, hơn nữa lại là người cẩn thận, đồng thời còn có thể tự mình nhận xét, nếu có ý kiến gì cũng sẽ thương lượng với nàng hoặc Húc Đông, không tự ý làm, cho nên khiến cho Tô Khả Phương thực ngoài ý muốn nhưng cũng thực vui sướng.
Tô Khả Phương không biết, Cao Xuân Dương ở nông thôn đã vài thập nhiên trở lại đây đều như thế này, mỗi khi thời tiết có biến đổi lớn, hắn đều sẽ tìm Lí trưởng và tộc lão trong thôn thương lượng đối sách, tận lực giúp các hương thân giảm thiểu tổn thất.
Có thể tìm được một người chân chính có bản lĩnh như vậy, lại không bảo thủ, thật sự rất khó nha.
Kỳ thật Cao Xuân Dương cũng là có một cái tính quái gở, chỉ là Hạng Tử Nhuận không nói cho nàng, đó chính là Cao Xuân Dương đặc biệt căm thù người tàn phá lương thực, nhưng đối với người muốn hắn chỉ dạy việc nhà nông thì lại đặc biệt nhiệt tình.
Đêm đó, Tô Khả Phương ngủ một giấc thật sâu bù cho những ngày không ngủ an ổn, Hạng Tử Nhuận cũng không quấy nhiễu nàng.
Đến tận quá giờ Thìn ngày hôm sau, Tô Khả Phương mới mở mắt.
Thấy nàng tỉnh lại, nam nhân nằm ở mép giường mới vươn cánh tay dài kéo nàng từ trong góc giường vào
“Nàng ngủ kì quái thật, sao lên giường một cái là rúc vào trong góc tường?”
Thấy nàng ngủ mê mệt, hắn không đành lòng kéo nàng lại, sợ đánh thức nàng, cho nên nguyên một buổi tối ngay cả góc áo của nàng hắn cũng không đụng được, oán khí trong lòng sâu sắc.
Hắn buồn bực oán giận, không khỏi nhớ tới lần đó ở trong thạch động sâu trong núi ở thôn Phong Quả, nàng ngủ cũng là nhắm thẳng chân tường rúc vào, hắn thật không biết nói cái gì cho phải.
“Chàng là đang cảm thấy tư thế ngủ của ta không tốt sao?” Nàng liếc hắn, hỏi.
“Ta ước gì tư thế ngủ của nàng không tốt, tốt nhất là giống bạch tuộc ấy.” Hắn cúi đầu xuống khẽ cắn một ngụm ở trên cổ nàng.
“Đau ~~” Tô Khả Phương hô nhỏ, xấu hổ buồn bực đấm ngực hắn: “Không phải đã nói chàng đừng cắn cổ sao?”
“Được, không cắn cổ.” Hắn biết nghe lời cười nhẹ, dời qua vành tai, chỗ mẫn cảm nhất của nàng: “Cắn chỗ nầy được không?”
“Ôi ~~” nàng theo bản năng than nhẹ một tiếng, thân mình run rẩy.
Bên môi nàng tràn ra tiếng rên rỉ yêu kiều làm hắn thân mình căng chặt, đã ẩn nhẫn một buổi tối thân thể đã sớm ở bùng nổ, thấy nàng đã tỉnh táo lại, hắn không hề cố kỵ thuận theo đè lên người.
Tô Khả Phương cả kinh, động ý niệm vừa kịp thời vào không gian.
Trong không gian cảnh xuân kiều diễm, tiếng than nhẹ, tiếng thở dốc phập phồng hòa vào nhau……
Xong việc, hắn nhẹ nhàng ôm lấy nàng, nhẹ nhàng nói: “Tức phụ, chân nương đã khỏe rồi, ngày hôm qua bà nói muốn về Phong Quả thôn, chúng ta cùng về đi?”
“Triệu thúc mấy ngày hôm trước có trở về nhìn qua, nói tân phòng nhà chúng ta đã hoàn công, đúng là nên trở về xem.” Nàng làm tổ ở trong lòng ngực hắn lười nhác nói.
Hiện tại xưởng báo chí có Cao lão bá, nàng có rời đi mấy ngày cũng không cần phải lo lắng.
Bởi vì Diêu thị kiên trì, trưa hôm đó hai vợ chồng liền thu thập đồ trở về Phong Quả thôn, khi trở lại Phong Quả thôn đã là tối mịt.
Hạng Thần Tường và đám người Tô Bằng cũng đều đã dọn từ lều lớn về tân phòng của mình, nghe được tiếng ca ca nhà mình kêu cửa, Hạng Thần Tường vội vàng ra mở cửa.
Tân phòng đã xây xong, Tô Khả Phương và Hạng Tử Nhuận đều muốn náo nhiệt một chút, Diêu thị và Hạng Thần Tường không có ý kiến.
Nạn bão qua đi, đại gia xây lại nhà cửa, cũng nên có việc vui xể xua tan ảnh hưởng của nạn bão gây ra cho các hương thân.
Diêu thị cùng với Tô Bằng, Lư thị bên này thương lượng mở tiệc chiêu đãi khách khứa, Tô Khả Phương cùng với Hạng Tử Nhuận thì chuẩn bị làm đồ ăn cho tiệc rượu.
Sau khi thương lượng với Tô Bằng, Lư thị và hỏi Tô Khả Phương thời tiết của mấy ngày gần nhất, Diêu thị quyết định đem tiệc định ở hai ngày sau.
Hôm nay có tiệc, các hương thân trong thôn đều buông việc trên đầu chạy lại đây hỗ trợ.
Nói hỗ trợ chứ thật ra cũng không có nhiều chuyện để làm như vậy, ví dụ như việc giết gà vịt đều đã làm xong trước một ngày, các hương thân đều tụm lại viện của Hạng gia uống trà tán gẫu.
Bố cục bên ngoài của sân trong Hạng gia là do Hạng Tử Nhuận dựa theo ý kiến của tức phụ mà thiết kế, bố cục bên trong thì thật ra hắn theo ý mình làm một ít cơ quan nhỏ, vởi vì tức phụ hắn đã từng nói muốn làm một chút cơ quan chơi thôi, nên hắn làm những cơ quan nhỏ này chỉ là dùng để ẩn thân, không có nguy hiểm.
“Bà bà Phương Nhi, nhà các ngươi quá đẹp nha.” Sau khi phụ nhân trong thôn tham quan xong sân trước của Hạng gia cảm thán nói.
Trong khoảng thời gian này chỉ có một người Hạng Thần Tường ở nhà, sau khi hoàn công nhà mới của Hạng gia thì các hương thân đều chưa qua thăm nhà lần nào, hôm nay lần đầu tiên vào cửa, thấy bố cục tòa nhà mới lạ, sân sau khí phái, không khỏi sôi nổi kinh ngạc cảm thán lên.
“Đâu chỉ có sân ngoài, sân trong so với sân ngoài còn kiểu cách hơn.” Tức phụ Thủy Sinh, ngày hôm qua đã trước một bước tham quan nhà của Hạng gia cười nói,
“Thật không? Nương của Trụ Tử, ngươi mau dẫn chúng ta đi xem đi.” Các phụ nhân thúc giục nói.
Tham quan xong bên trong hai cái sân, các hương thân vừa kinh ngạc vừa ao ước.
“Ai nha, căn phòng này là dùng làm gì a?” Đột nhiên một phụ nhân chỉ vào một phòng nhỏ một gian chỉ có hai ba mét vuông.
“Đúng vậy, sao ở trong phòng nhỏ này còn có cái hố? Đúng rồi, ở sân ngoài hình như cũng có một gian phòng nhỏ như vậy.” Một phụ nhân khác nói.
Nghe vậy, tức phụ Thủy Sinh thần bí cười hề hề: “Các ngươi đoán xem gian phòng nhỏ là dùng để làm gì?”
“Nương Trụ Tử, ngươi cũng đừng có dài dòng nữa!” Một phụ nhân oán trách chụp cánh tay nàng.
Tức phụ Thủy Sinh che miệng cười, mới công bố đáp án: “Đây là nhà xí!”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.