Chương trước
Chương sau
Lý Trì há to miệng, khóe mắt đột nhiên liếc thấy bóng dáng quen thuộc đang đứng trước cửa tiệm đồ chơi. Lý Trì hơi sửng sốt, cười đi về hướng cửa tiệm: “Hạng huynh tới sao?"
Tô Khả Phương quay đầu, hoá ra là Hạng Tử Nhuận!
"Sao huynh lại tới đây?" Nàng cũng đi ra cửa.
Hạng Tử Nhuận gật đầu với Lý Trì xem như đã bắt chuyện qua, ánh mắt rơi trên khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng bắt đầu đánh giá: "Ta đến tiệm gà chiên tìm nàng, không thấy nàng ở đó, ta liền đoán nàng đến đây.” 
Hạng Tử Nhuận không biết giọng nói của mình nồng nặc vị chua, nhưng Lý Trì lại nhận ra, hơi lúng túng nói với hai người một tiếng "Còn có chút việc" liền đi trước.
"Vốn định đến tiệm gà chiên, sau đó nghe nói bên phố Tân Phát mới mở tiệm đồ chơi, nên qua xem thử.” Bất luận thế nào, Tô Khả Phương cũng không muốn dẫn tới hiểu lầm không cần thiết.
Thấy bộ dạng nàng giống như chưa phát sinh chuyện gì, hơn nữa còn đặc biệt giải thích với hắn. Hạng Tử Nhuận cũng không cảm thấy vui vẻ, nhìn nàng, đáy mắt hắn lướt qua tia chần chờ.
Trước khi nàng rời khỏi nhà hắn thoáng thấy ánh mắt thất vọng của nàng, ánh mắt đó khiến lòng hắn khủng hoảng.
Hạng Tử Nhuận ở nhà đợi nàng hơn một canh giờ mà vẫn không thấy nàng trở về, thật sự không kìm nén nổi mới đi tìm nàng.
Cuộc đối thoại vừa rồi giữa nàng và Lý Trì hắn nghe thấy hết, hắn không hiểu lầm hai người họ, mà lo lắng nàng không để ý tới hắn.
"Sắc trời không sớm, chúng ta về nhà nhé?” Hạng Tự Nhuận nhìn Tô Khả Phương chằm chằm, một lúc sau mới mở miệng hỏi.
Vừa về tới ngôi viện phố Nam Thông, Tô Khả Phương liền chui vào phòng điêu khắc bắt đầu tiếp tục công cuộc điêu khắc đồ chơi. Thẳng đến khi Hạng Tử Nhuận gọi nàng ăn cơm tối mới ra ngoài.
Ăn cơm tối xong, nàng lại vào phòng điêu khắc, tiệm đồ chơi chỉ còn vài món nàng phải mau chóng bổ sung thêm.
Nàng vừa điêu khắc đồ chơi vừa suy nghĩ về đề nghị tìm nữ học đồ Hạng Tử Nhuận từng nói. Trước hôm nay nàng không hề gấp gáp, nhưng bây giờ có đối thủ cạnh tranh, vậy phải thay đổi.
Hạng Tử Nhuận ăn cơm tối xong cũng vào thư phòng vẽ bản thiết kế. Nhưng vừa nhấc bút trong đầu hắn không nghĩ đến cuộc nói chuyện với Lâm Chiên Hoành, mà là ánh mắt thoáng lướt qua tia thất vọng của nương tử. Hoàn toàn không có cách tập trung tinh lực.
Sắp đến giờ sửu, Hạng Tử Nhuận thấy người bên phòng điêu khắc duỗi tay, dãn cơ rồi lại tiếp tục cúi đầu xuống điêu khắc. Hiển nhiên chưa có ý trở về phòng nghỉ ngơi.
Nàng đây là muốn trốn tránh hắn sao?
Rốt cuộc Hạng Tử Nhuận không nhịn được nữa, bỏ bút xuống, cất bước đi sang phòng điêu khắc.
Nghe tiếng bước chân trầm ổn, Tô Khả Phương theo bản năng ngẩng đầu.
"Huynh cũng chưa ngủ à?" Đến lúc này nàng mới nhớ hắn đang ở thư phòng.
Nhìn ánh mắt nàng sững sờ, không hiểu sao Hạng Tử Nhuận lại thở phào nhẹ nhõm. Hình như nàng thật sự rất bận rộn, hại hắn lo lắng vô ích hơn nửa ngày.
Hạng Tử Nhuận suy nghĩ, rồi đi về phía nàng.
"Ta cứ cho rằng nàng giận ta." Hạng Tử Nhuận chen vào ghế ngồi cùng Tô Khả Phương, cánh tay dài duỗi ra ôm chặt nàng. Làm nàng không thể tiếp tục công việc đang dở tay.
Nghe vậy, Tô Khả Phương hơi dừng một chút, khẽ cười nói: "Huynh nghĩ nhiều.”
Trên danh nghĩa bọn họ là phu thê, nhưng giữa bọn họ tồn tại quá nhiều vấn đề không cách nào giải quyết, giống như có một bức tường vô hình ngăn cách lòng bọn họ đến gần nhau. Nàng không có tư cách giận hắn, nàng chỉ cảm thấy bản thân bất lực với mối quan hệ này.
Hạng Tự Nhuận trầm mặc không nói, nàng cứ tiếp tục cúi đầu điêu khắc đồ chơi.
Không biết qua bao lâu, Hạng Tử Nhuận mới mở miệng lần nữa, giọng có chút khàn khàn: "Buổi chiều không phải ta cố ý muốn gạt nàng, ta chỉ không muốn nàng quá lo lắng."
Tô Khả Phương rất bất ngờ khi Hạng Tử Nhuận chủ động đề cập với mình việc này, nàng nghiêng đầu nhìn hắn, khẽ cười nói: "Huynh không muốn nói thì đừng nói, ta thật sự không tức giận."
Hạng Tử Nhuận hơi mím môi, để mặt mình sát gần mặt Tô Khả Phương, nhìn nàng chằm chằm, đáy mắt hắn lướt qua tia phức tạp.”
"Ta thật sự không tức giận." Nhìn Hạng Tự Nhuận đắn đo khó xử, Tô Khả Phương âm thầm thở dài.
Xem ra tâm tình nàng lộ ra ngoài hồi trưa đã khiến hắn hiểu lầm.
"Ta biết." Bây giờ Hạng Tử Nhuận biết nàng thật sự không giận hắn, nhưng mà hắn không muốn lừa gạt nàng nữa.
Nghĩ tới buổi chiều lúc ở tiệm đồ chơi ánh mắt Hạng Tử Nhuận nhìn thấy nàng thì dè dặt cẩn trọng. Lòng Tô Khả Phương mềm nhũn, nàng bỏ dao khắc và đồ chơi chưa hoàn thành trong tay lên bàn, hôn lên má hắn một cái, cười nói: “Về phòng ngủ thôi.”
Công việc để mai làm, giờ nàng phải chiếu cố đến tâm tình của nam nhân nhà mình mới được.
Tô Khả Phương muốn đứng dậy, lại phát hiện Hạng Tử Nhuận không chịu buông nàng ra. Nàng không khỏi buồn bực, hơi ngẩng đầu nhìn hắn.
Hạng Tử Nhuận nhìn nàng, giống như đã nghĩ thông suốt điều gì đó, sắc mặt nhu hòa: "Mấy hôm trước Lâm Chiêu Hoành nhận được tin tức, kẻ năm xưa cầm đầu dựng chuyện hãm hại gia gia ta đã xuất hiện!"
Nghe Hạng Tử Nhuận đột ngột thẳng thắn nói ra tất cả, Tô Khả Phương có chút vội vàng không kịp chuẩn bị, sửng sốt một lúc mới phản ứng được hắn đang nói cái gì.
"Ý huynh nói là Lâm Chiêu Hoành đã tìm được kẻ thù sát hại cả nhà huynh?” Tô Khả Phương khiếp sợ nhìn Hạng Tử Nhuận.
Đó chính là mối thù diệt tộc!
"Chỉ là tin tức, chứ không tìm được người." Nhắc tới người kia, dù Hạng Tử Nhuận ẩn giấu tốt, quanh thân vẫn lộ ra lệ khí.
Nàng nhìn thẳng vào hắn, lòng cuồn cuộn tội lỗi, nàng cắn môi, áy náy nói: "Thật xin lỗi!"
Lòng nàng rất khó chịu, trên lưng hắn đeo huyết hải thâm cừu, mà còn vì chút đau buồn nhỏ nhoi của nàng mà bất an, lo lắng. Nàng cảm thấy mình thật sự rất quá đáng.
Nghĩ vậy, nàng vừa đau lòng vừa hối hận vòng tay ôm hắn, liên tục nói: "Thật xin lỗi, thật xin lỗi..."
"Đồ ngốc, vô duyên vô cớ xin lỗi ta làm gì?" Hạng Tử Nhuận buồn cười dùng cằm cọ đỉnh đầu nàng, giọng nói mang theo cưng chiều vô hạn.
Là do hắn không muốn thẳng thắn với nàng, nàng cái gì cũng không biết, hắn sao có thể trách nàng?
Tô Khả Phương cảm thấy hốc mắt mình cay chát, tình cảm của Hạng Tử Nhuận đối với nàng thế nào, lòng nàng hiểu rõ. Nhưng kể từ sau khi biết đến sự tồn tại của Kiều Ỷ Nguyệt, nàng vẫn luôn trốn tránh không dám chân chính đối mặt với tình cảm của hắn. Nàng chỉ biết ích kỷ tận lực nghĩ làm sao cho mình chịu ít tổn thương nhất, mà chưa từng lo lắng tới cảm nhận của hắn.
Giờ khắc này, nàng có thể cảm nhận cừu hận và thống khổ trong lòng hắn. Nàng không biết phải an ủi hắn thế nào, chỉ có thể ôm hắn thật chặt.
Đột nhiên, Tô Khả Phương nghĩ đến lời Lâm Chiêu Hoành nói lúc xế chiều, tim bỗng nảy mạnh, ngẩng đầu hỏi: "Không phải huynh tính không báo thù chứ?"
Lấy tính tình của hắn, huyết hải thâm cừu thế này sao hắn có thể không báo?
"Ừ, không báo."
Hắn nói rất nhẹ nhàng, Tô Khả Phương lại nghe trong lòng từng trận đau nhói: "Vì sao không báo?"
Suy bụng ta ra bụng người, nếu nàng đặt ở vị trí đó, dù đồng quy vu tận nàng cũng muốn lôi hung thủ cùng xuống địa ngục!
Không biết nghĩ tới điều gì, tim Tô Khả Phương lại nảy lên, hỏi dồn dập: ”Bởi vì ta sao? Bởi vì ta, nên giờ huynh mới không muốn báo thù nữa, đúng không?"
Ngoại trừ lý do này, nàng không đoán thêm được nguyên nhân gì khiến hắn buông tha cơ hội chính tay đâm chết kẻ thù.
Trong tiềm thức thì nàng không muốn hắn đi báo thù, bởi vì nàng không muốn hắn xảy ra chuyện.
Nhưng nếu đặt mình vào hoàn cảnh người khác mà nghĩ, nàng không có lý do gì để cản trở hắn, thâm cừu đại hận như vậy nàng không muốn hắn gánh vác cả đời, nàng càng không muốn mình trở thành ràng buộc của hắn, càng không muốn nhìn hắn cả đời bởi vì cừu hận mà sầu não uất ức.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.