Chương trước
Chương sau
"Nương..."
Nhìn thấy Diêu Thị, Phó Nhậm Phi ủy khuất đỏ hốc mắt, còn chưa kịp nói gì, thì đã thấy tám chín nam tử cầm gậy trong tay nổi giận đùng đùng vọt vào sân, cầm đầu là đường bá Đàm Tiểu Liên - Đàm Xuân Sinh.
"Các ngươi là ai?" Kiều Nhậm Phi kéo Diêu Thị ra phía sau, vẻ mặt đề phòng trừng mắt nhìn những người đó.
"Ai là Phó Nhậm Phi? Gọi hắn ta ra đây!" Đàm Xuân Sinh ác thanh ác khí hét lên.
"Sinh ca, hắn ta chính nam nhân làm nhục Tiểu Liên!" Một thôn dân thôn Lâm An chỉ vào Kiều Nhậm Phi nói.
Sau khi nghe xong lời của hai người, Kiều Nhậm Phi liền biết những người này vì sao mà đến rồi, trong lòng vừa giận vừa vội.
Những người này tìm tới cửa, chẳng lẽ muốn bắt hắn ta cưới nữ nhân ngu xuẩn Đàm Tiểu Liên sao? Quả thực không biết xấu hổ là gì!
Hạng Tử Nhuận nghe được tiếng vang, liền đi ra ngoài.
Xảy ra chuyện như vậy, Hạng Tử Nhuận sớm biết người nhà Đàm Tiểu Liên chắc chắn sẽ không chịu để yên.
"Hoằng Nhi, con nói, rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?" Diêu Thị không giống với phụ nhân bình thường, không hề bị tình hình như vậy doạ sợ, bà chỉ hơi giật mình.
"Xảy ra chuyện như vậy, mọi người đều không vui vẻ gì, nếu như các vị không ngại xin mời đến sảnh phòng chờ chốc lát. Đợi chút nữa cả nhà ta thương lượng xong, sẽ cho các vị một câu trả lời thỏa đáng." Hạng Tử Nhuận mặt không biến sắc nhìn đám người Đàm Xuân Sinh, chắp tay sau lưng yên lặng chờ lấy bọn họ trả lời.
"Đại ca..."
Kiều Nhậm Phi hoảng hốt, đang muốn mở miệng nói gì, thì bị ánh mắt Hạng Tử Nhuận lặng lẽ quét qua, đành đem lời nói nuốt trở về.
Đàm Xuân Sinh hết nhìn Kiều Nhậm Phi, rồi lại nhìn Hạng Tử Nhuận, cùng hai người trong đám thì thầm sau một lúc mới hừ lạnh nói: "Tốt, ta chờ các ngươi thương lượng, nếu các ngươi không thể cho bọn ta một câu trả lời chắc chắn, khiến bọn hài lòng, vậy đừng trách bọn ta không khách sáo!"
"Không khách sáo?" Kiều Nhậm Phi nghe lời này không khỏi cười lạnh: "Ta ngược lại muốn xem xem các ngươi có bản sự này hay không?”
"Phi Nhi!" Hạng Tử Nhuận lạnh lùng quát một tiếng.
Xảy ra chuyện như vậy, tiểu tử này vẫn có thể lẽ thẳng khí hùng như vậy?
Kiều Nhậm Phi không cam lòng nắm chặt nắm đấm, phất tay áo đi về phòng.
Lỗ mũi Đàm Xuân sinh phát ra tiếng hừ lạnh khinh thường, vênh váo tự đắc dẫn người đi vào sảnh phòng.
Lúc này, Hạng Thần Tường ở ruộng vừa vặn trở lại, thấy trong nhà đột nhiên nhô ra một đám người xa lạ hung thần ác sát thì nhíu mày.
Vào phòng, Diêu Thị nhìn về phía đại nhi tử, mở miệng nói: "Nói đi, xảy ra chuyện gì?"
Hạng Tử Nhuận đem chuyện Kiều Nhậm Phi và Đàm Tiểu Liên nói ra. Cho dù tố chất tâm lý của Diêu Thị tốt, vẫn bị doạ ngã ngồi ở bên giường: "Trời ạ, sao lại phát sinh chuyện hoang đường như vậy?"
"Ca nói Phi Nhi và Đàm Tiểu Liên trúng độc?" Đầu Hạng Thần Tường lướt qua cái gì đó, nhanh đến mức ngay cả chính hắn cũng không cách nào nắm giữ.
"Không sai, là trúng độc hoa mị đà, hoa mị đà chỉ lớn lên trong núi sâu, người bình thường cho dù nhìn thấy hoa mị đã cũng khó mà biết được tác dụng của nó, việc này rất kỳ quặc!" Hạng Tử Nhuận đanh mặt trầm ngâm nói.
"Nương, ca, hai người nói xem bây giờ chúng ta phải làm sao?” Hạng Thần Tường cứ nghĩ tới việc Kiều Nhậm Phi và Đàm Tiểu Liên có tiếp xúc da thịt liền đau đầu, nương con Vương Thị chỉ có thể dùng hai chữ “Bát phụ" để hình dung.
Diêu Thị mím môi ngồi ở bên giường, qua hồi lâu mới mở miệng: "Gọi Phi Nhi tới đây!”
Nghe lời này, Hạng Tử Nhuận và Hạng Thần Tường nhìn nhau, đã minh bạch (hiểu rõ, sáng tỏ) quyết định của nương.
Chỉ là, Phi Nhi sẽ đồng ý sao?
Kiều Nhậm Phi vừa nghe Diêu Thị để mình thành thân với Đàm Tiểu Liên, thì tức đến cười to: ”Nương vậy mà muốn con thành thân với nữ nhân ngu xuẩn kia?”
"Vậy con nói thử xem, giữa hai người đã có phu thê chi thực, ngoại trừ thành thân ra thì còn cách nào khác?” Diêu Thị hỏi vặn lại.
Cho dù hai người đều do trúng độc mới xảy ra chuyện như vậy, nhưng ruốt cuộc thua thiệt vẫn là cô nương nhà người ta, việc này bọn họ phải phụ trách.
Hơn nữa việc này phát sinh trước mặt bao nhiêu người, nếu không cưới Đàm Tiểu Liên vào cửa, thì không còn cách nào để ngăn lời đàm tiếu của mọi người.
"Nương, việc này không phải do con tự nguyện, con cũng là người bị hại, con sẽ không thành thân với nữ nhân ngu xuẩn kia!" Khoé mắt Kiều Nhậm Phi như muốn nứt ra, gào ầm lên.
Nếu nữ nhân ngu xuẩn kia nghe lời hắn ta, thì sẽ không xảy ra chuyện thế này, kết cục này đều do nàng ta tự tìm!
"Phi Nhi, sự tình đã xảy ra rồi con phải dũng cảm đối mặt!" Diêu Thi ngữ trọng tâm trường khuyên nhủ: "Nương biết chuyện này ủy khuất con, nhưng con và Đàm Tiểu Liên đã có tiếp xúc da thịt rồi, con không thể không chịu trách nhiệm, con nói xem có đúng hay không?"
"Nương, con không muốn, con không muốn thành thân với nữ nhân ngu xuẩn kia!" Kiều Nhậm Phi kịch liệt phản kháng, gào to đến mức đám người Đàm Xuân Sinh ngồi ở sảnh phòng cũng nghe được.
"Sinh ca, ngộ nhỡ tiểu tử kia không chịu phụ trách thì phải làm sao đây?" Một nam tử thấp giọng hỏi.
"Hắn ta làm nhục Tiểu Liên mọi người đều thấy, hắn ta dám không nhận?" Đàm Xuân Sinh tức giận đập bàn, kêu lớn tiếng, cố ý ồn ào cho đám người Diêu Thị nghe thấy.
"Đúng đấy, nếu hắn ta dám không nhận, ta sẽ đánh gãy chân hắn ta luôn!" Người khác phụ họa.
"Phi Nhi, việc đã đến nước này, con không còn lựa chọn nào khác!" Diêu Thị than thở.
Thật ra từ tận đáy lòng Diêu Thị không hy vọng Kiều Nhậm Phi cưới Đàm Tiểu Liên, vốn bà muốn qua mấy năm nữa tìm một cô nương hiền lành hiểu chuyện thành thần với Phi Nhi. Nếu vậy khi bà xuống cửu tuyền cũng có thể đối mặt với cha nương ruột của Kiều Nhậm Phi.
Nhưng nay xảy ra chuyện như vậy, không thành thân còn có thể làm sao?
"Đại ca, nhi ca, hai người cũng giống nương, muốn đệ thành thân với nữ nhân ngu xuẩn kia sao?" Kiều Nhậm Phi cắn răng, căng cổ nhìn về phía Hạng Tử Nhuận và Hạng Thần Tường.
Hạng Tử Nhuận và Hạng Thần Tường nửa ngày cũng không nói lời nào. Đột nhiên Kiều Nhậm Phi cảm thấy mất hết can đảm.
Bởi vì hắn ta biết, nhà mình người chân chính làm chủ chính là đại ca, nếu đại ca im lặng, biểu thị đại ca cũng muốn mình thành thân với Đàm Tiểu Liên, mình phản kháng cũng phí công.
“Được, con đã biết, mọi người đều muốn con thành thân đúng không? Tốt thôi, vậy con thành thân, con thành thân là được chứ gì?” Kiều Nhậm Phi nổi giận gầm lên một tiếng, xoay người xông ra ngoài.
"Nghiệp chướng, nghiệp chướng!" Hốc mắt Diêu Thị đỏ ửng đến trước mặt Bồ Tát, chắp tay trước ngực cầu nguyện: "Bồ Tát, cầu ngài đại từ đại bi, phù hộ Phi Nhi về sau thật tốt, tuyệt đối không để đứa nhỏ này tiếp tục bước nhầm nữa.”
Đám người Đàm Xuân Sinh sau khi nhận được câu trả lời chắc chắn thì vô cùng hài lòng, bấy giờ mới hùng hùng hổ hổ rời khỏi thôn Phong Quả.
Tô Khả Phương biết ngày hôm sau Hạng Tử Nhuận sẽ đến nhà Đàm Tiểu Liên cầu thân, thì lạnh lùng nói: "Ta cũng đi!"
"Chân nàng bị thương, một mình ta đi là được rồi, chẳng qua chỉ là hình thức."
Thấy nàng rốt cuộc cũng chịu để ý đến mình, Hạng Tử Nhuận mở cờ trong bụng, mối hôn sự này cũng không phải quang vinh gì, nên hắn không muốn để nàng ra mặt.
"Không phải sẽ ngồi xe ngựa sao, chút vết thương nhỏ của ta không quan trọng!" Giọng nói của nàng không mang theo bất kỳ cảm xúc nào, nàng qua đó cũng không phải vì thay Kiều Nhậm Phi cầu thân.
Ngày hôm sau xe ngựa Hạng Gia tới thôn Lâm An, Hạng Tử Nhuận đỡ Tô Khả Phương vào nhà Đàm Tiểu Liên, đã thấy trong nhà đầy người ngồi chờ.
"À, tam đường hội thẩm sao?" Tô Khả Phương vừa châm chọc vừa khiêu khích nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.