Có lẽ do ngồi quá lâu nên chân bị tê, Hạng Tử Nhuận vừa buông lỏng tay, Tô Khả Phương thiếu chút nữa ngã ngồi xuống. Hạng Tử Nhuận nhanh tay lẹ mắt vội đỡ tay nàng, sau đó ôm ngang nàng lên nhanh chân ra khỏi nhà tù. Ra cửa sau huyện nha, lên xe ngựa, Tô Khả Phương mới phản ứng, lo lắng hoảng sợ nói: "Hạng Tử Nhuận, ta không thể vượt ngục!" Nếu nàng tính toán vượt ngục, đã sớm nhờ Đan Trúc Âm hỗ trợ. Hạng Tử Nhuận cởi ác choàng màu đen trên người xuống, mặt câm nín: "Vượt ngục?" "Ừ, đúng thế, ta không thể vượt ngục, ta không thể gây phiền toái cho người nhà." Tô Khả Phương xụ mặt nói xong định nhảy xuống xe ngựa. Hạng Tử Nhuận duỗi tay, chặn ngang ôm nàng trở về, vừa buồn cười vừa giận nói: "Ai nói nàng vượt ngục chứ?" Ngoài xe ngựa truyền đến tiếng bật cười, nhưng giờ phút này Tô Khả Phương không còn tâm tư quản người bên ngoài, nàng nhíu mày nhìn Hạng Tử Nhuận: "Không phải vượt ngục?" Hạng Tử Nhuận dở khóc dở cười cốc vào trán nàng: "Tất nhiên không phải." Thật không biết trong đầu nha đầu rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì, tự nhiên lại nghĩ đến vượt ngục. "Không phải vượt ngục vậy huynh khoác áo choàng đen làm gì?" Tô Khả Phương lườm, tỏ rõ mình không tin hắn, nhưng thật ra lòng nàng vì hắn đột nhiên xuất hiện mà dậy sóng mãnh liệt. Xe ngựa đã cách xa huyện nha. Tô Khả Phương vừa mới nói xong, ngoài xe ngựa lại truyền tới tiếng cười lớn. Lần này Tô Khả Phương cuối cùng cũng nhận ra tiếng của ai, mắt hạnh trợn tròn: "Lâm đại thiếu?" Vừa nãy trong nhà giam hình như nàng nghe thấy Lâm Chiêu Hoành kêu Hạng Tử Nhuận là "Sư huynh", nhưng khi đó nàng quá khiếp sợ, nên chưa kịp đi thấy rõ người nọ có phải Lâm Chiêu Hoành hay không. "Tẩu tẩu, là đệ!" Lâm Chiêu Hoành vén một khe nhỏ trên màn xe, nháy mắt với Tô Khả Phương. Tô Khả Phương bị tiếng "Tẩu tẩu" làm xấu hổ, tên này biết rõ nàng đã gả cho người khác, còn cố tình gọi vậy. Còn nữa, sao Hạng Tử Nhuận lại là sư huynh của Lâm Chiêu Hoành được? Không đợi Tô Khả Phương hỏi, Hạng Tử Nhuận đã đạp một cước, Lâm Chiêu Hoành nhanh chóng hạ màn xe xuống, ở ngoài xe nghiến răng nghiến lợi gào: "Sư huynh, huynh là đồ khốn, đồ qua sông đoạn cầu." "Không cần để ý đến tên nhãi đó!" Mặt Hạng Tử Nhuận vẫn đạm phong kinh, kéo Tô Khả Phương đến bên cạnh, cánh tay dài vòng qua eo nàng giam nàng ngồi sát vào mình, tránh cho xe ngựa chạy nhanh quá mà té xuống. Lòng Tô Khả Phương rối bời, nàng không tự nhiên muốn tránh thoát ôm ấp của Hạng Tử Nhuận, lại bị hắn ôm chặt hơn. "Nàng đang trách ta sao?" Hắn hơi buông mi, đôi mắt như đầm sâu thâm thúy nhìn nàng gần trong gang tấc. Ánh mắt hắn quá mức phức tạp, Tô Khả Phương xem không hiểu, chỉ có thể sững sờ hỏi: "Tại sao ta phải trách huynh?" Hắn hơi mím môi, ôm nàng vào lòng, than nhẹ: "Nên trách ta!" Giọng hắn có chút nặng nề, lại có chút tình cảm quyến luyến, Tô Khả Phương nghe không hiểu ý tứ trong lời hắn. Phương diện lý trí, nàng tự nói với mình nhất định phải quả quyết đẩy hắn ra. Nhưng trên phương diện tình cảm, nàng không thể không thừa nhận một khắc nhìn thấy hắn xuất hiện trong phòng giam, nàng vô cùng mừng rỡ và cảm động, giờ phút tựa vào lòng hắn, không hiểu sao nàng thấy rất an lòng, không nỡ rời đi. Rất nhanh, xe ngựa lái vào một ngôi nhà hẻo lánh, giọng nói trêu tức của Lâm Chiêu Hoành ở ngoài xe lại vang lên: "Sư huynh, tẩu tẩu, trong phòng rộng rãi, vào nhà tiếp tục." Nghe lời này, Tô Khả Phương theo phản xạ ngồi thẳng người, ánh mắt mê man bất định, không dám ngẩng đầu nhìn Hạng Tử Nhuận. "Đức hạnh của tên nhãi đó chính là vậy, nàng không cần để ý." Hạng Tử Nhuận mỉm cười, đỡ nàng xuống xe ngựa. Vừa xuống xe ngựa, Hạng Tử Nhuận lập tức thay bộ mặt lạnh lẽo, quét Lâm Chiêu Hoành: "Đệ có thể lăn." Nếu đổi lại ngày thường, Lâm Chiêu Hoành nghe lời này chắc chắn sẽ giơ chân, gào thét, nhưng hôm nay Tô Khả Phương ở đây, Lâm Chiêu Hoành không gào thét kêu to, mà u oán nhìn Tô Khả Phương: "Tẩu tẩu, tẩu nhìn nam nhân của tẩu mỗi lần lợi dụng đệ xong liền ném, đệ tốt xấu gì cũng mang thân phận sư đệ của huynh ấy mà, tẩu mau phân xử giúp đệ đi!" Tô Khả Phương quẫn bách, lẽ ra nàng phải nhắc nhở Lâm Chiêu Hoành mình đã lập gia đình, nhưng nhớ đến Hạng Tử Nhuận ôm nàng từ phòng giam ra, sau đó lại kéo nàng lên xe ngựa tới đây, lời đến bên môi mạnh mẽ ngừng lại, khuôn mặt nhỏ đỏ hồng. "Chúng ta vào thôi." Hạng Tử Nhuận không thèm nhìn Lâm Chiêu Hoành, không để ý nàng né tránh kéo nàng vào phòng. Lâm Chiêu Hoành cười xấu xa, cất gọn xe ngựa vào góc khuất rồi theo đuôi vào phòng, tính trêu chọc vài câu. Tô Khả Phương nhận ly nước Hạng Tử Nhuận rót, tâm tình chậm rãi bình phục, nhìn Lâm Chiêu Hoành đi vào, khẩn trương hỏi: "Lâm đại thiếu gia, ca ca ta biết chuyện của ta rồi sao?" Nếu không phải Lâm Chiêu Hoành ngắt lời, vừa rồi nàng đã muốn hỏi. Lâm Chiêu Hoành nhìn thoáng qua Hạng Tử Nhuận rồi mới lên tiếng: "Tẩu tẩu yên tâm, đệ không cho ca tẩu biết, tránh cho huynh ấy phân tâm." Nghe vậy, Tô Khả Phương nhẹ nhàng thở ra: "Cảm ơn Lâm đại thiếu gia." Thu được ánh mắt bất thiện của Hạng Tử Nhuận, đáy lòng Lâm Chiêu Hoành khẽ nguyền rủa, trên mặt lại chân chó nói với Tô Khả Phương: "Chắc tấu tẩu đói bụng rồi, tẩu thích ăn gì, đệ mua về cho tẩu." Nghe Lâm Chiêu Hoành mở miệng một tiếng tẩu tẩu, ngậm miệng một tiếng tẩu tẩu, Tô Khả Phương cúi đầu giả chết, không muốn trả lời. Tên này biết rõ nàng đã gả cho người khác còn gọi nàng như vây, không phải chủ tâm nói móc nàng sao? Nhìn ra nàng quẫn bách, Hạng Tử Nhuận hững hờ nói với Lâm Chiêu Hoành: "Nàng không kén ăn, chọn món đắt tiền mua là được!" "Được thôi! Đệ ghi sổ tất cả, sau này huynh từ từ trả nhá." Lâm Chiêu Hoành tức giận lườm Hạng Tử Nhuận, thở phì phò đi ra ngoài. Tô Khả Phương nhìn bóng lưng Lâm Chiêu Hoành đi mất, nhíu mày trầm ngâm, cảm thấy trong đầu hình như có thứ gì đó nàng không kịp nắm bắt. Một lúc sau, nàng đột nhiên ngẩng đầu nhìn Hạng Tử Nhuận: "Hạng Tử Nhuận, đại phu khám Hạo Nhi là huynh mới tới?" Hắn nói sẽ giúp Hạo Nhi mời đại phu, mấy ngày sau Lâm Chiêu Hoành liền mang đại phu đến, trên đời nào có chuyện trùng hợp như vậy? Nhưng nàng không rõ vì sao hắn tốn công tốn sức để Lâm Chiêu Hoành tiếp cận ca ca nàng, trực tiếp bảo nàng đưa đại phu về không được sao? "Sớm biết nàng sẽ đoán ra." Hắn nhẹ nhàng nói, đáy mắt đong đầy ý cười. Tiểu nương tử của hắn rất thông minh, hắn biết nàng nhìn thấy Lâm Chiêu Hoành và hắn cùng xuất hiện, sớm muộn gì cũng sẽ đoán ra chuyện đại phu. Dừng một chút, Tô Khả Phương lại hỏi: "Lâm đại thiếu gia rủ ca ca ta đến thành Dương Phong đọc sách cũng do huynh an bài?" Hạng Tử Nhuận mỉm cười, không phủ nhận. "Hạng Tử Nhuận, cảm ơn huynh." Ngoại trừ cảm ơn, Tô Khả Phương thật sự không biết nên nói gì với hắn. Tuy kiếp trước nàng chưa từng yêu đương, nhưng nàng không phải người ngu, nàng có thể cảm giác được tâm ý của hắn với mình, nhưng bọn họ có quá nhiều chướng ngại không cách nào vượt qua, bọn họ không thể ở bên nhau. "Đồ ngốc!" Hắn cười nhẹ duỗi tay xoa đầu nàng. Tô Khả Phương cắn môi, lui về sau hai bước, nhìn hắn nghiêm túc nói: "Hạng Tử Nhuận, ta từng nói với huynh rồi, ta đã lập gia đình!" "Ta cũng từng nói, ta không ngại!" Mắt Hạng Tử Nhuận có chút chần chờ, chẳng qua chần chờ này thoáng lóe rồi biến mất. Bây giờ chưa phải là thời cơ!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]