Giọng Lâm Chiêu Hoành vô cùng thiếu tôn trọng vị tiên sinh kia, nhưng Đàm Trọng An không để ý mà tỏ ra ao ước: "Đáng thương cho tấm lòng cha mẹ trong thiên hạ, Lâm lão gia đối với đứa con trai là ngươi cũng coi như nhọc lòng."
Nghe vậy, đáy mắt Lâm Chiêu Hoành lướt qua tia trào phúng, ngoài mặt lại uể oải: "Quả thật lão đầu tử rất coi trọng việc thi cử lần này của ta, nhưng vừa nghĩ tới việc phải ở thành Dương Phong một mình, không ai nói chuyện, ta đã thấy chán phát hoảng rồi."
"Tại sao Lâm lão gia không mời tiên sinh đến huyện Hoài Đường?" Đàm Trọng An hỏi.
"Ngươi nghĩ lão đầu tử nhà ta không tính vậy sao?" Lâm Chiêu Hoành bĩu môi khinh thường: "Tiên sinh kia tính tình cổ quái, muốn ở thành Dương Phong, chúng ta đành phải mua cho ông ta ba tòa nhà, lão đầu tử đã thông báo ta phải ở đó cho đến khi vào trường thi, tức chết ta."
Lâm Chiêu Hoành nghiến răng nghiến lợi nói câu cuối, hận không thể đâm cho tiểu nhân Hạng Tử Nhuận mấy phát!
"Cha ngươi cũng muốn tốt cho ngươi thôi!" Tô Khả Bân thấy hắn bày bộ dạng đại khổ cừu thâm, hơi buồn cười.
Làm sao Tô Khả Bân biết được những lời này vốn dành cho một người hoàn toàn khác!
"Đúng vậy, chúng ta hâm mộ còn không kịp đấy" Đàm Trọng An cảm khái nói.
Bỗng dưng, Lâm Chiêu Hoành ngẩng đầu, ánh mắt nóng rực nhìn về phía Tô Khả Bân và Đàm Trọng An.
Tô Khả Bân bị hắn nhìn đến mức cả người đều nổi da gà: "Lâm đại thiếu, sao
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tu-tren-nui-sung-the-khong-gian-nong-nu-dien-mat-mat/1591430/chuong-93.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.