Chương trước
Chương sau
Thấy muội muội bày bộ dạng khổ không tả nổi, nghi hoặc trong đáy lòng Tô Khả Bân còn chưa kịp dâng lên đã tiêu tán, nhịn không được cười to: "Thưởng trà người ta phải uống từng ngụm nhỏ, từ từ cảm nhận, vậy mới gọi là phẩm trà, ai nốc ừng ực giống muội?"
Xem ra có lẽ nha đầu này chó ngáp phải ruồi, chứ không hiểu gì về trà nghệ.
Thấy thế, Tô Khả Phương âm thầm nhẹ nhàng thở ra, trên mặt lại giận trách: "Chát chính là chát, uống từng ngụm nhỏ phẩm trà thì có thể biến thành ngọt sao?"
Tô Khả Bân cười, không tiếp tục đề tài này, mà hỏi: "Muội vào thành, cha nương và bà bà muội có biết không?"
"Biết chứ!" Tô Khả Phương cười gian: "Muội bảo đến thư viện thăm ca xem ca sống có tốt không, mọi người liền không phản đối" 
Nghe vậy, Tô Khả Bân tỏ vẻ bất đắc dĩ: "Nha đầu này muội nhất định phải kéo ca xuống nước mới được sao?"
Hắn biết nha đầu này đến huyện thành nhất định có mục đích, nhưng hắn không chắc người trong nhà có biết chuyện hay không.
"Ôi chao, đây chính là đệ đệ của Tô đại tài tử nghèo kiết hủ lậu sao?"
Tô Khả Phương đang định tiếp lời, ngoài cửa nhà trúc truyền đến giọng nói châm chọc.
Tô Khả Bân đưa lưng về phía cửa, nghe thấy giọng nói cũng không quay đầu, chỉ hơi nhíu mày.
Tô Khả Phương ngẩng đầu nhìn mấy người đứng trước cửa, nhớ tới lời Triệu Kính Tân kể khi ở trấn Đường Huyền, đáy mắt lướt qua tia lãnh ý. 
Không cần đoán, người bên ngoài chắc chắn là mấy tên đồng môn khiêu khích châm chọc ca ca lần trước Triệu thúc gặp.
Tô Khả Phương đưa mắt nhìn ra, trong đó ba tên một tên mặc hoa phục khoảng 20 tuổi vừa nhìn đã biết là công tử nhà giàu, hai bên là hai tên một thấp, một cao như Thiên Lôi sai đâu đánh đó, vẻ mặt nịnh nọt vô cùng rõ ràng.
Vậy người chân chính không vừa mắt ca ca nàng chắc chắn là tên công tử ăn mặc lộng lẫy này đi?
"Phương Nhi, sắc trời không còn sớm, đệ xuống núi đi thôi." Tô Khả Bân nhỏ giọng nói.
"Ca, đệ mang cho ca một chút ruốc cá kim thương và mắm tôm, ruốc cá kim thương này chỉ có "Khách mãn lâu" của tỉnh Dương Phong mới bán, hơn nữa không phải cứ có tiền thì mua được, ca để ăn từ từ, ăn hết đệ lại mang tới cho ca." Tô Khả Phương nói xong đẩy bao vải đến trước mặt Tô Khả Bân.
Tô Khả Bân biết muội muội muốn xả giận cho mình, nhưng hắn thật sự cảm thấy không cần thiết.
"Biết rồi, đệ đi đường cẩn thận." Tô Khả Bân dặn dò.
"Đệ đệ Tô đại tài tử khó lắm mới tới huyện thành một lần cần gì đi vội như vậy?" Hoa phục công tử ngồi xuống cạnh Tô Khả Phương, tự tiếu phi tiếu nói: "Ta đường đường là đại công tử Lâm Gia, một trong tứ đại gia tộc của huyện Hoài Đường, dù sao bản công tử cũng phải làm hết phận sự chủ nhà tận tình khoản đãi Tô tiểu công tử thật tốt mới được."
"Đa tạ ý tốt của Lâm đại thiếu gia, nhưng đệ đệ ta có chuyện quan trọng phải làm không tiện ở lâu, thỉnh Lâm đại thiếu gia thứ lỗi!" Tô Khả Bân nói xong đưa mắt ra hiệu cho Tô Khả Phương mau chóng rời đi.
Không đợi Tô Khả Phương đứng lên, người lùn đứng sau lưng Lâm Chiêu Hoành khiển trách: "Tô Khả Bân, Lâm đại thiếu gia đón tiếp đệ đệ ngươi là nể mặt ngươi, đừng có cho thể diện mà không cần!"
Tô Khả Phương coi như không có chuyện gì xảy ra liếc mắt nhìn Lâm Chiêu Hoành, cười lạnh nói: "Tứ đại gia tộc huyện Hoài Đường thật ghê gớm, ngay cả chó săn cũng biết nói chuyện, thật khiến người ta không thể không bội phục."
Tứ đại gia tộc huyện Hoài Đường có Lâm Gia, Lý Gia, Triệu Gia và Hà Gia. Trong đó Lâm Gia là gia tộc đứng đầu ở huyện thành không ai không biết, chuyện liên quan đến tứ đại gia tộc không người không hay, tối qua Triệu thúc đã giới thiệu giản lược cho nàng.
Tứ đại gia tộc huyện Hoài Đường ngoại trừ tài phú kinh người, còn là bốn dòng họ lâu đời của huyện Hoài Đường, tộc nhân đông đảo, chiếm nhiều vị trí chính trị hết sức quan trọng.
Lâm Chiêu Hoành là đại nhi tử của gia chủ Lâm Gia, cũng chính là gia chủ kế tiếp của Lâm Gia, nếu có thể, Tô Khả Phương không hy vọng kết thù oán với đại thiếu gia Lâm Gia, nhưng nếu hắn đã bắt nạt đến tận cửa, chẳng lẽ nàng còn phải ném giận? 
"Phương Nhi!" Tô Khả Bân thấp giọng khiển trách, nói: "Nơi này không có chuyện của đệ, mau chóng xuống núi."
Lâm Chiêu Hoành chính là tiếu diện hồ ly, không phải kẻ dễ đối phó, Tô Khả Bân không muốn muội muội vì hắn mà dính phải phiền toái. 
"Xú tiểu tử, ngươi bảo ai là chó săn?" Người lùn quắc mắt chất vấn, bộ dạng muốn đánh người.
Tô Khả Phương không trả lời người lùn, mà cười khanh khách hỏi vặn Lâm Chiêu Hoành: "Lâm đại thiếu, ngài nói đúng không?"
Lâm Chiêu Hoành trên mặt mang ý cười, liếc mắt nhìn người lùn: "Tiền An, tới cửa là khách, Tô tiểu công tử chả mấy khi đến huyện thành một chuyến, ngươi chớ doạ người ta."
Người lùn giống như rất hiểu Lâm Chiêu Hoành, nghe hắn nói lời này lập tức thay bộ mặt nịnh nọt, mỉa mai nói: "Lâm Đại Thiếu nhắc nhở đúng, nếu không truyền ra ngoài lại nói người trong thành chúng ta bắt nạt một tiểu tử quê mùa sẽ không hay."
Nghe vậy, người cao đứng sau lưng Lâm Chiêu Hoành vội vàng phụ họa: "Đúng đấy, Lâm đại thiếu gia là ai, sao thèm chấp nhặt với một tiểu tử quê mùa?"
Lâm Chiêu Hoành không nóng không lạnh câu khóe môi, khiêu khích nhìn Tô Khả Phương.
Tô Khả Phương biết ca ca sốt ruột lo lắng cho nàng, nhưng vừa nghĩ tới chuyện mấy tên này thường ngày hay bắt nạt ca ca, nàng sẽ không chịu để yên như vậy.
Nàng không để ý đến hai tên chó săn, mà vẫn ung dung nhìn Lâm Chiêu Hoành, nhíu mày ép hỏi: "Lâm đại thiếu gia không phủ nhận, vậy chắc chắn hai tên sau lưng là chó săn của ngươi rồi?" 
Tô Khả Phương mở miệng một tiếng chó săn, ngậm miệng một tiếng chó săn, sắc mặt hai tên đứng sau lưng Lâm Chiêu Hoành rất khó coi, Tiền An vừa bị Lâm Chiêu Hành cảnh cáo không dám làm càn, nhưng tên người cao thân phận không giống, hắn ta không nhịn được cục tức này.
Hắn ta sầm mặt, ngon tay chỉ thẳng vào mặt Tô Khả Phương định mắng.
"Hở?" Tô Khả Phương nhìn chằm chằm người cao, đột nhiên vẻ mặt ngưng trọng quát khẽ: "Chờ một chút!"
"La Xương, nhìn ngươi khiến Tô tiểu công tử sợ hãi kìa, còn không mau xin lỗi Tô tiểu công tử đi!"
Lâm Chiêu Hoành không biết Tô Khả Phương muốn làm gì, nhưng dám ở trước mặt hắn quang minh chánh đại châm ngòi ly gián, tiểu tử này là người đầu tiên, không hổ là đệ đệ Tô đại tài tử, có đảm lượng!
Nhưng thưởng thức thì thưởng thức, vẫn phải cho hắn biết trọng lượng của thân phận Lâm đại thiếu gia mới được. 
La Xương bị Lâm Chiêu Hoành quở trách, sắc mặt rất khó coi, hắn ta tốt xấu gì cũng là đệ đệ ruột của nhị phu nhân Lâm Gia, vậy mà bắt hắn ta xin lỗi một tiểu tử quê mùa? 
Tô Khả Phương lắc đầu, sắc mặt nặng nề nói: "Không, Lâm đại thiếu gia, xin lỗi vô dụng!"
Lâm Chiêu Hoành nhíu mày: "Vậy Tô tiểu công tử muốn thế nào?"
Tiểu tử này thoạt nhìn không giống người vụng về, lẽ nào hắn muốn mình thay La Xương xin lỗi?
"Xú tiểu tử, ngươi bị điên à? La Xương xin lỗi là đã cho ngươi mặt mũi rồi, ngươi còn muốn thế nào?" Tiền An nổi trận lôi đình.
"Không phải vậy!" Tô Khả Phương tiếp tục bày vẻ mặt nghiêm trọng nhìn chằm chằm La Xương, đồng thời lắc đầu.
Thấy Tô Khả Phương muốn nói lại thôi, làm bộ làm dáng, đột nhiên Lâm Chiêu Hoành cảm thấy buồn cười, không biết tiểu tử này có ý đồ gì, liền giả bộ không hiểu hỏi: "Tô tiểu công tử, có chuyện không ngại nói thẳng!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.