Một giờ sau, Giang Hoàn và nhóm của phó đội trưởng cùng về biệt thự. Ngoài phòng khách ở tầng trệt, Diêu Vô Khuyết và hai người khác đang bận rộn nấu ăn, dọn bàn, Chung Nhân thì ngồi đối diện với Thẩm Sơn Ngô, nhìn chằm chằm anh, không hề chớp mặt một cái, chấp hành đúng mệnh lệnh đến độ khoa trương.
Giang Hoàn vừa vào cửa, Chung Nhân lập tức đứng thẳng, hô: "Đội trưởng". Sau đó là ba tiếng gọi từ trong phòng bếp truyền ra. Giang Hoàn cởi áo choàng, đưa cho người bên cạnh rồi lấy mặt nạ xuống, gật đầu với mấy đội viên còn lại: "Ăn cơm thôi."
Nói xong, hắn thấy Thẩm Sơn Ngô vẫn ngồi trên ghế không nhúc nhích, tưởng anh còn giận dỗi nên từ từ tới gần, cúi người, nhẹ giọng nói: "Cùng nhau ăn cơm thôi."
Thẩm Sơn Ngô vừa tức vừa lắc tay trái, nương theo động tác ấy là tiếng kim loại va chạm: "Anh nhìn xem thử tôi đi bằng cách nào đây?"
Giang Hoàn nhìn xuống, ngay lúc nhìn thấy vết đỏ trên cổ tay Thẩm Sơn Ngô do bị trói để lại, vẻ mặt của hắn âm trầm hơn nhiều, đứng bật dậy, hô lên với vẻ giận dữ: "Diêu Vô Khuyết, Chung Nhân! Hai người các cậu hoàn thành nhiệm vụ như thế này sao?"
Diêu Vô Khuyết đang bưng thức ăn cảm nhận sâu sắc như thế nào là ăn vạ. Cậu ta nghiến răng nghiến lợi thầm mắng nhóc con khôn lỏi còn biết cáo trạng. Sau đó, cậu ta đưa đồ ăn cho đội viên đứng bên cạnh, cùng với Chung Nhân, người đã yên lặng ngồi xuống, đi đến trước mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tro-thanh-dang-ve-cua-anh/3322503/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.