Sáng sớm thức giấc, cô mở mắt ra là một gương mặt đẹp trai không tì vết của anh, càng nhìn cô càng mê luyến mà cuốn vào không rời . Cô nhìn khuôn mặt lúc ngủ của anh lúc này, lúc ngủ anh ấy không còn vẻ lạnh lùng nữa .
Chỉ còn sự dịu dàng mê người ... thiệt là vẻ đẹp chết người mà * Cô nghĩ
"Sao, anh đẹp trai khiến em ngắm mãi không rời hả . Hừm " Anh mở mắt , nhìn khuôn mặt cô dán sát vào mình mà cười thầm . Ánh mắt sắc sảo của anh nhìn chăm chú vào cô
Cô bị nói trúng nên không chịu thừa nhận, mắt liếc xéo anh
" Ai ... ai thèm nhìn a...anh chứ Hừ "
" Ô ... vậy sao em lại nói lắp thế Hả " Anh đưa ngón tay nâng cằm cô lên nhìn anh "
Lúc này máy cô reo lên, cô vội chạy xuống giường rồi cầm điện thoại chạy ra ngoài ban công nghe máy .
"Alo, là anh em rảnh không" Giọng nói trầm ổn của Khương Khánh Dương phát ra từ điện thoại
"Em rảnh, có chuyện gì vậy anh " trong đầu cô nghĩ không biết có phải anh đã tìm được bác sĩ cho cô rồi không
" Về nhà đi, anh có chuyện cần bàn với em "
"Được, giờ em về liền "
Tắt máy , cô mở tủ lấy một bộ đồ ra thay .
"Em phải ra ngoài có chút việc, nên anh không cần đợi em ăn cơm đâu " Nói xong cô chạy xuống lầu , nhằm trốn tránh cái ánh nhìn của anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tong-xin-anh-buong-tha-cho-toi-/3651608/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.