Hàn Đống mở sổ sách trên bàn, ngồi bấm máy tính hồi lâu.
Trịnh Lâm Thiên đi ra từ buồng vệ sinh, cậu ngáp một cái, hỏi: “Sư phụ, anh còn tính gì nữa, đi ngủ sớm chút đi?”
Hàn Đống gật gật đầu: “Chú đi ngủ trước đi, anh tính xong ngay đây.”
“Tại sao anh phải tính toán tổng lợi nhuận ba năm qua gấp như vậy, thật phiền phức.” Trịnh Lâm Thiên ngồi lên sô pha, bắt tréo chân gác lên bàn uống nước.
Hàn Đống lườm cậu, lấy nắp bút chọc chọc bắp chân Trịnh Lâm Thiên: “Bỏ xuống, vớ vẩn.”
“Ò…” Trịnh Lâm Thiên bĩu môi, chậm chạp bỏ chân xuống.
“Mà này, tóc chú dài quá, cạo đi được rồi.” Hàn Đống nói mà không ngẩng đầu lên.
Làm đầu bếp quan trọng nhất là phải đảm bảo gọn gàng sạch sẽ. Hàn Đống đã quen để đầu đinh, Trịnh Lâm Thiên thường nghĩ đến việc để tóc dài kiểu Hàn, muốn ủ nhuộm tóc, tuy trông rất có cá tính, nhưng nhuộm tóc uốn tóc xong sẽ bị ảnh hưởng đến khứu giác, hơn nữa tóc dễ rụng, nếu rơi vào đồ ăn sẽ không hay. Hàn Đống vẫn luôn không cho Trịnh Lâm Thiên uốn nhuộm tóc, bắt cậu cũng cạo húi cua.
Như sét đánh giữa trời quang, Trịnh Lâm Thiên cảm giác không còn cái vui trên đời.
“Sư phụ! Em sắp rụng hết tóc rồi! Đừng bắt em cạo nữa!” Trịnh Lâm Thiên rống lên bi thảm.
Hàn Đống không d.a.o động: “Cái này không liên gì đến cạo, cạo còn có thể kích thích chân lông mọc tóc. Chú đây mang gien đầu trọc trời sinh rồi.”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tien-sinh-anh-la-cua-em-/3651112/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.