Sau Tết Đoan Ngọ, Trịnh Lâm Thiên cảm giác mình đã bị sư phụ vứt bỏ hoàn toàn.
Sáng sớm ngủ dậy, sư phụ đã không còn ở nhà, cậu lẻ loi một mình đi mua đồ, đưa đến cửa hàng chính, sư phụ đã ở trong quán, xong cậu lại khóc thút thít một mình lái minubus đến mở cửa hàng ở làng đại học, cậu cảm thấy thật cô đơn. Dạo gần đây công việc ở chi nhánh rất bận rộn, đóng cửa muộn, đợi đến lúc cậu tới thì cửa hàng chính đã sớm đóng cửa, sư phụ đã đưa Giang Mi Ảnh về nhà.
Cậu than thở với Hoàng Như Như: “Sư phụ không cần anh nữa.”
Hoàng Như Như đen mặt: “Anh là trẻ con sao, đi xào rau nhanh lên.”
Trịnh Lâm Thiên bĩu môi quay về phòng bếp.
Sau khi chi nhánh làng đại học kinh doanh tốt hơn, thời gian nghỉ ngơi còn ít hơn so với cửa hàng chính, các sinh viên thường xuyên đặt giao hàng một ít đồ ăn vặt vào chiều. Việc giao hàng ở làng đại học cực kỳ phát đạt, Hàn Đống cũng để một chi nhanh quán mỳ Hữu Gian tham gia bán giao hàng, doanh thu đã tăng gấp mấy lần. Trịnh Lâm Thiên bận đến hộc máu, ngày nào cũng kể khổ với Hàn Đống rằng mình sắp nổ tung, mệt c.h.ế.t mất.
Hàn Đống suy nghĩ vài ngày, cuối cùng anh quyết định, chiêu mộ đồ đệ. Để Trịnh Lâm Thiên nhận học trò, anh phải chọn một người có tư chất tốt để tự mình dẫn dắt. Đặt nền móng vững chắc cho thương hiệu quán mỳ Hữu Gian là điều tốt, để khi sát
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tien-sinh-anh-la-cua-em-/3651107/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.