Giang Mi Ảnh lười ra ngoài, cũng không muốn Hàn Đống rời đi. Đương nhiên Hàn Đống cũng không muốn đi.
Hai người liền làm ổ trên sô pha lười, vai kề sát nói chuyện phiếm.
Giang Mi Ảnh luôn muốn biết cụ thể cô đã nói gì tối hôm qua, cô biết nó không phải chuyện gì tốt, nhưng vẫn muốn biết Hàn Đống đã biết được bao nhiêu.
Hàn Đống trầm tư một lát, hỏi cô: “Em còn nhớ được bao nhiêu?”
Giang Mi Ảnh vò đầu bứt tai: “Nhớ đại khái những chuyện nói với anh… Nhưng mà cụ thể nói bao nhiêu thì… Không nhớ.”
Hàn Đống nói: “Nói hết rồi.”
Cơ thể Giang Mi Ảnh cứng đờ trong nháy mắt, cô xấu hổ cười cười, nụ cười thật xấu xí.
“A… Vậy à… Anh nghĩ sao?” Giọng Giang Mi Ảnh càng ngày càng nhỏ, “Em có bệnh kén ăn… Em từng là một đứa mập, là một kẻ hèn nhát bị ức h.i.ế.p mà không dám đánh trả…”
Hàn Đống ôm lấy cô.
Giang Mi Ảnh tiếp tục nói: “Tính em còn dễ kích động, lấy nước dừa ném vào bạn học, làm các bạn trong lớp xấu hổ…”
Một tay Hàn Đống ôm lấy cô, một tay còn lại che đi đôi mắt cô, giọng điệu bình tĩnh nhẹ nhàng nói: “Được rồi, không cần nói.”
Giang Mi Ảnh ngẩng lên nhìn anh, vẻ mặt đáng thương cực kỳ, nghẹn ngào hỏi: “Hàn Đống, liệu anh có ghét bỏ em không?”
Hàn Đống cảm giác lông mi dưới lòng bàn tay dần dần ướt nhẹp.
Anh khẽ cười một tiếng, Giang Mi Ảnh tức khắc lo lắng hẳn lên.
“Tại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tien-sinh-anh-la-cua-em-/3651046/chuong-50.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.