Một giấc mơ hỗn loạn.
Trên mặt đất đầy mảnh vỡ thủy tinh.
Cái cốc này là do người cậu sống ở Bắc Kinh mang về từ Nhật tặng cô, nó có hình nhóm nhạc Nhật cô thích ở quanh thân cốc cho nên cô rất trân trọng.
Mấy người trước mắt đều trông giống nhau, không nhìn rõ mặt, nhưng mặt mũi đều méo mó, mờ nhạt, quỷ dị đáng sợ.
“Không phải chỉ là một cái cốc thôi sao, có cần phải khóc lóc như này không?”
“Cái cốc này của mày dát vàng à? Quý giá thế cơ á?”
“Đã xấu xí lại còn lắm trò.”
Những tiếng khinh thường đầy ác độc từ tứ phía không ngừng tới gần cô.
Giang Mi Ảnh bịt lỗ tai lại, cả người run rẩy.
Tận đến khi một giọng nói của chính cô quát rống lên: “Cái cốc này của tôi đúng là quý giá đấy! Cái cốc này tám vạn tệ, các cậu đền nổi không!”
Giang Mi Ảnh nhớ như in những lời này.
Lòng tự trọng khiến cô căm ghét bị người ta chỉ chỏ, cô gân cổ, quát ra những lời này.
Thật ra, cái cốc kia chỉ có tám nghìn yên Nhật, nhưng là quà cậu của cô mang từ Nhật Bản về, qua đó thành tám vạn yên Nhật.
Cô thản nhiên nói ra, chỉ là do lòng tự tôn trẻ con nảy ra, không có ác ý gì khác. Cô không thích nhìn Tạ Hòa Kim khoe khoang giàu có kệch cỡm, không thích nhìn các bạn học kỳ thị người mập, bắt nạt kẻ yếu, cùng nhau hùa vào với Tạ Hòa Kim. Cô càng ghét việc bọn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-tien-sinh-anh-la-cua-em-/3651043/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.