"Vừa cãi nhau với mẹ sao?"
Sau khi ngồi xuống bàn ăn, Từ Phỉ liền hỏi một câu.
Ôn Hàn Thủy vẫn còn đang đắn đo nhìn ấm pha trà, màu ấm trắng thuần khiết, chỉ có một vài chữ viết bằng bút lông để trang trí. Chữ kia cực kỳ đẹp lại cứng cáp, đầu bút ẩn giấu tinh thần người viết, làm cho người ta nhịn không được mà nhìn chăm chú. Mấy giây sau Ôn Hàn Thủy mới quay đầu lại nhìn về phía Từ Phỉ.
Anh cầm ấm trà cùng hai cái chén lên, cụp mắt rót trà.
Anh vừa nói cái gì nhỉ?
Ôn Hàn Thủy nhớ ra, vô thức phủ nhận: "Không có." Lại dừng một chút, cảm thấy trả lời vậy cũng không đúng, nói: "Cũng không phải."
Cô rầu rĩ lại ngập ngừng như vậy khiến Từ Phỉ nở nụ cười.
"Cần anh giúp không?" Anh đưa chén trà qua, đồng thời nhìn ánh mắt lo lắng của cô.
Anh cũng không muốn tìm hiểu nguyên nhân, nếu như cô có thể tự nói thì anh sẽ không hỏi nhiều.
Thực ra không cần giấu giếm vì hai người đã ở bên nhau, tin tưởng và thẳng thắn luôn không thể thiếu được.
Huống chi chuyện này có liên quan đến Từ Phỉ.
Cuối cùng cô nói: "Mẹ em nghe người khác nói mới biết chuyện chúng ta kết hôn. Bà rất tức giận, sau đó em còn nói thực ra chúng ta đã đăng ký kết hôn rồi."
Từ Phỉ: "..."
Cái miệng này của Ôn Hàn Thủy, dỗ ngọt người ta như mật nhưng cũng chính xác giẫm lên điểm đau khiến người ta tức giận.
Từ Phỉ sờ đầu cô, "Thế em định làm gì?"
"Em không biết." Mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thuy/1136988/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.