Khi Ôn Hàn Thủy nhận ra đó là một chiếc nhẫn, trái tim cô như bị chạm nhẹ vào một cái, cảm giác tê dại xen lẫn với một luồng điện nhẹ chạy qua cơ thể.
Khi còn nhỏ, cô đã tưởng tượng ra khung cảnh này, bạn đời tương lai sẽ đeo nhẫn cho cô, sẽ có hoa hồng, ánh nến, pháo hoa và những thứ lãng mạn khác? Mặc dù những điều này tồn tại trong tưởng tượng lúc còn nhỏ của cô, nhưng Ôn Hàn Thủy chưa bao giờ nghĩ nó sẽ như thế này.
Không có hoa tươi, không có pháo hoa, trước mắt tối đến mức cô không thể nhìn rõ biểu cảm trên mặt Từ Phỉ.
"Vừa vặn." Giọng Từ Phỉ vang lên bên cạnh cô, anh nắm lấy tay Ôn Hàn Thủy, đầu ngón tay vuốt ve ngón áp út của cô.
Nóng lạnh chạm vào nhau, Ôn Hàn Thủy không kịp phản ứng, vô thức nói: "Em chưa nói đồng ý."
Từ Phỉ nghiêng người nhìn về hướng của Ôn Hàn Thủy. Anh dường như ừ một tiếng, thực sự không nghe rõ nhưng sau đó đổi chủ đề: "Đây là chiếc nhẫn lần trước."
"Ừ?"
"Không tiện mang theo hộp, cho nên mới nghĩ ra cách này." Anh giải thích, nhưng dường như anh đang né tránh câu hỏi. Ôn Hàn Thủy trầm mặc nghe anh nói, cô tự hỏi tâm trạng của anh khi mang theo mình chiếc nhẫn này.
Không thể nghĩ ra được.
Đầu óc rối bời.
Lấy lại tinh thần, Ôn Hàn Thủy nghe được chính mình hỏi: "Đây là cầu hôn sao?"
Từ Phỉ nói: "Nếu như em đồng ý."
"Vậy nếu em không đồng ý thì sao?" Giọng điệu đơn giản mà tò mò.
"Vậy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thuy/1136974/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.