Ôn Hàn Thủy hơi nâng cằm đắc ý nhìn Từ Phỉ.
Người ta nói rằng đạo cao một thước, quỷ cao một trượng, cho dù Từ Phỉ có thông minh cơ trí, cuối cùng anh vẫn rơi vào bẫy của cô. Ý nghĩ này mang lại cho cô một cảm giác thành tựu tuyệt vời, làm cho ánh mắt cô rạng ngời.
Khi vẫn còn đang đắc ý, trong bụng bỗng phát ra tiếng ùng ục.
Ôn Hàn Thủy: "......"
Có điều gì đáng xấu hổ hơn điều này không?
Ôn Hàn Thủy vô thức che bụng, nghĩ bởi vì đám người Lý Thịnh tới mà bữa trưa cô chờ đợi bấy lâu nay lại bị hoãn lại. Lúc trước đang có một loại vui mừng kỳ lạ, bây giờ trong bụng rốt cục cũng kháng nghị.
Cô chưa từ bỏ ý nghĩ với tiếng ồn xung quanh, nếu như anh không nghe thấy thì sao.
Tất nhiên là Từ Phỉ nghe được, quan tâm hỏi: "Em chưa ăn sao?"
"Ừm." Ôn Hàn Thủy cúi đầu, thật xấu hổ.
Từ Phỉ cau mày, "Bình thường em đều ăn uống thất thường như vậy à?"
"Không phải." Ôn Hàn Thủy nói: "Tôi định đi ăn rồi, nhưng sau đó mọi người đến."
Đây là điều mà Từ Phỉ không ngờ tới. Anh đưa tay lên nhìn đồng hồ, dứt khoát nói: "Đi thôi, tôi đưa em đi ăn."
"Không hay lắm đâu." Ôn Hàn Thủy nói, "Lỡ như tôi là người duy nhất chưa quay trở lại, tôi phải giải thích thế nào đây, Từ tổng."
Từ Phỉ nghĩ rất đơn giản: "Cùng tôi đi ăn cơm tối, là đạo diễn giao cho em công việc."
Ôn Hàn Thủy: "???" Nói nhảm gì vậy!
"Đi thôi." Anh đi tới, tay nhẹ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thuy/1136967/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.