"Tôi biết rồi." Ôn Hàn Thủy cúi đầu, "Thất tình cũng chẳng có gì to tát cả."
Gió sẽ làm khô nước mắt của cô và cuốn đi những nỗi buồn trong đêm thôi.
Trên đường trở về, mắt Ôn Hàn Thủy vẫn hơi sưng, nhưng tâm trạng của cô đã ổn định lại rất nhiều. Cô nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ rồi nói với Từ Phỉ: "Cảm ơn anh vì ngày hôm nay, thật sự cảm ơn anh."
Từ Phỉ nghiêng đầu nhìn cô, giọng nói thản nhiên: "Ngày trước em không khách sáo như vậy."
Đây là lần đầu tiên hai người họ nói về quá khứ kể từ khi gặp lại.
"Ngày trước tôi không hiểu chuyện." Ôn Hàn Thủy nhìn đèn đỏ phía trước nhảy sang đèn xanh, "Có lẽ đã làm anh gặp nhiều phiền phức rồi. Hôm nay đúng là một ngày phiền phức với anh."
"Ôn Hàn Thủy." Từ Phỉ gọi tên cô, "Về chuyện quá khứ, em còn nhớ được bao nhiêu?"
Cô sững người: "Về cái gì?"
"Về hai chúng ta."
Sự im lặng bao trùm trong xe, Ôn Hàn Thủy im lặng, không biết nên trả lời như thế nào. Từ Phỉ vẫn nhìn con đường phía trước, giọng nói bình ổn: "Rất khó trả lời sao?"
"Phần lớn là nhớ." Ôn Hàn Thủy nói: "Ví dụ như, tôi lôi kéo anh trốn học."
Từ Phỉ lộ ra một nụ cười rất nhẹ: "Ngoài những chuyện đấy thì sao?"
Nhưng Ôn Hàn Thủy lại không nghe theo lời anh: "Cái này anh, vừa rồi không phải anh nói tôi nên nhìn về phía trước sao, bây giờ anh lại muốn kéo tôi nhớ về chuyện quá khứ à?"
Như đang chơi đùa với cái bóng của quá khứ.
Từ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thuy/1136957/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.