“Xúi quẩy tại sao ta cứ luôn xúi quẩy như vậy
Khó có được hai mươi ba tuổi đã làm thám hoa, lại bởi vì thiếu suy nghĩ mà đắc tội Lại bộ thượng thư, kết quả làm quan không đến một năm đã bị sung quân đến biên quan!! Một thân thư sinh như ta, đến biên cương trấn thủ là đã chịu nhiều ủy khuất, ai ngờ đám liêu cẩu kia còn sớm không đến muộn không đến, cố tình chọn ngày đầu tiên ta đến nhậm chức mà đến!! Nghĩ cũng chưa kịp nghĩ, ta đã bị biến thành tù binh rồi............”
Chương Hi Ảnh ỷ vào người Khiết Đan nghe không hiểu Hán ngữ, ngồi giữa đám tù binh mà trút oán giận cùng hối hận, làm cho đám người “huynh không phải huynh, đệ không phải đệ” ngồi xung quanh nhìn hắn chán ghét xem thường, nghĩ mà xem, cả bọn đều đã ở trong tình cảnh nào rồi, hắn còn lòng dạ nào mà ngồi đó lải nhải.
Chương Hi Ảnh mặc kệ người khác nhìn mình như thế nào?! Hắn xúi quẩy như vậy mà không cho hắn kêu oan nữa sao? Hắn rốt cuộc đốt cho tổ tông thiếu một nén nhang hay sao, mà toàn bộ bi thảm trên đời này đều trút lên đầu hắn vậy?! Không cần nghĩ cũng biết, đám liêu cẩu thô thiển man dại kia, làm sao có thể đối xử tử tế với bọn người Hán như hắn? Cho dù may mắn không chết, cũng sẽ mất đi nửa cái mạng! Càng miễn bàn đến chuyện quay về Trung Nguyên, phỏng chừng cả đời sẽ chết già tại nơi hoang dã này............ Nghĩ đến đây, Chương Hi Ảnh trong tâm đã muốn khóc thét lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thuy-dan-ung/20540/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.