Nhìn thấy máu từ trán Vô Ưu chảy xuống, Âu Thiếu giật mình lo lắng, vội nhặt lấy băng gạt phía dưới đất muốn lau cho cô thì bị cô lạnh lùng né tránh.
"Tôi tự làm được."
Vô Ưu cầm lấy miếng băng trên tay anh, rồi tự mình thấm lên trán.
Khoé mắt cô vẫn còn ẩm ướt bởi những giọt nước mắt, anh cũng đau lòng lắm, rất muốn đưa tay lên để lau nước mắt cho người con gái ấy, rất muốn được ôm cô vào lòng mà an ủi, thật muốn quay lại thời gian như lúc đầu vui vẻ biết bao.
"Vô Ưu! Tại sao em lại không yêu anh nữa?" Tiếng lòng anh thống khổ vang lên.
Rốt cuộc là đã sai ở đâu?
Hai con người cứ như vậy mà mang trong lòng một nỗi buồn nặng nề, một trái tim biết khóc. Không nói thêm bất cứ câu nào nữa, im lặng mà nhìn đối phương.
Một kẻ vì gia đình và người thân mà chấp nhận hi sinh cả đời hạnh phúc.
Một kẻ thì vì tình yêu mù quáng mà chấp nhận làm mọi thứ, kể cả những việc làm đáng trách.
Hai con người này phải chăng là quá ngu ngốc?
Người ở trong tim, làm sao nói quên là quên được! Người đã động lòng thì làm sao có thể buông bỏ? Chấp nhận hay không? Vốn dĩ câu trả lời đều ở trong tim.
Về đêm, bầu trời bỗng đổ mưa tầm tã, gió to thổi vào những tán lá bên đường đung đưa kêu xào xạc, lạnh lẽo vô cùng.
Âu Thiếu bước ra ngoài, ngồi vào trong xe nhưng lại không rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2759609/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.