“Này, Này.”
Tiếng gọi thất thanh nghe thoang thoáng như của một người đàn ông từ đâu vọng đến, nhưng Vô Ưu cũng chẳng mấy để tâm, cứ giống một cái xác vô hồn tiếp tục đi về phía trước.
Nước biển còn chưa dâng đến ngực thì một chiếc thuyền từ đâu đi tới đậu ngay bên cạnh cô, giọng nói khó nghe lớn tiếng quát.
“Này, muốn chết thì tìm chỗ khác mà chết.”
Vô Ưu giật thọt quay qua nhìn, một người đàn ông tầm chừng 60 đến 65 tuổi, hình như đang chuẩn bị ra khơi đánh cá.
Ông ta nhíu mày khi thấy Vô Ưu quay qua nhìn, sắc mặt nhợt nhạt càng khiến ông ta nheo mắt không hài lòng.
“Còn trẻ như thế thì không lo mà làm ăn, phụ dưỡng công ơn sinh thành của cha mẹ. Chết như vậy rồi xuống âm phủ nó gán cho cái tội bất hiếu đấy con ạ.”
“Tôi…” Cô buồn bã cúi xuống nói không lên lời.
Ông ta có đôi mắt rất lạ mà khiến người ta nhìn vào thôi cũng có cảm giác sợ hãi, tặc lưỡi nhìn xuống cái bụng cô mà tiếp tục nói:
“Muốn chết thì chết một mình đi, đừng có kéo theo đứa nhỏ chết chung. Thằng bé này, nếu được sinh ra sẽ rất giỏi giang, sau này tiền đồ rộng mở, cha mẹ được nhờ là thiên tài khó gặp, nhưng…”
Nói đến đây thì ông ta dừng lại, thở dài như đang tiếc nuối điều gì đó, phẩy tay ra hiệu không muốn nói ra.
“Bỏ đi, trước mắt cứ như vậy đã. Bơi vào bờ đi. Sống chết có số, cái nào buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2680309/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.