Không biết từ khi nào Âu Thiếu có thể tìm ra chỗ này.
Phúc Minh đứng dậy, đang định nói gì đó nhưng lại bắt gặp ánh mắt lạnh lùng đáng sợ của Âu Thiếu thì cậu lại do dự ngập ngừng.
Đến cuối cùng vẫn là sự hèn nhát, không có dũng khí, cũng không có can đảm để bảo vệ Vô Ưu.
“Tôi không biết.”
Phúc Minh hờ hững đáp lại.
Âu Thiếu chỉ liếc nhìn một cái rồi cũng không hỏi bất cứ câu gì, ra lệnh cho một tên vệ sĩ bên cạnh.
“Chuẩn bị thuyền, phải bắt bằng được cô ta về.”
“Vâng.”
“Rốt cuộc cậu ta làm sao có thể tìm được chỗ này?” Phúc Minh nhìn Âu Thiếu khó hiểu trong đầu.
Đó vẫn là một vấn đề khó có lời giải đáp.
Một lúc sau, chiếc thuyền lớn cũng đã đậu ngay trước mặt Âu Thiếu.
Phúc Minh muốn lên theo thì bị Âu Thiếu trừng mắt cản lại.
Cậu không can tâm, hai tay siết chặt nói lớn “Tôi cũng muốn đi.”
Âu Thiếu cười khẩy, lạnh giọng đáp “Dám giúp cô ta bỏ trốn, tôi còn chưa tính sổ với cậu đâu.”
Phúc Minh nhíu mày “Đừng quên tôi đã nói những gì với cậu. Nếu còn tiếp tục sử dụng cách thôi miên để nhớ lại thì cậu đừng hối hận.”
“Tôi thế nào không cần cậu quan tâm, đặc biệt là những chuyện liên quan đến Lục Vô Ưu.”
Dứt lời, Âu Thiếu bước lên thuyền rồi cho người lái ra giữa biển, thấy anh đi xa. Phúc Minh vẫn cứ mãi đứng nhìn rồi thở dài một cách đau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2680293/chuong-45.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.