Cứ như vậy, người đàn ông cùng với giọng nói đầy thống khổ, vang lên trong căn phòng lạnh lẽo, tối tắm đến ảm đạm.
Thời gian cứ trôi, cho tới tận năm tháng sau.
Tại một căn nhà bình dân khuất mặt đường, trong một con hẻm nhỏ, bác sĩ Phúc Minh cũng đã nghỉ việc và chỉ mở một phòng khám nhỏ để giúp đỡ, chữa bệnh cho những người nghèo không có tiền.
“Lúc đó, tôi còn tưởng cậu sẽ không đến tìm tôi.”
Phúc Minh vừa nói, tay vừa điều chế ra một loại thuốc gì đấy rồi bước đến đưa cho người đàn ông đang ngồi kia, điềm đạm nói:
“Cảm thấy thế nào rồi? Đã nhớ được ra hết chưa?”
“Một chút.”
Âu Thiếu cầm lấy thuốc rồi đổ một hơi vào miệng, im lặng vài giây mới lên tiếng.
“Uống tới chừng nào nữa?”
“Cứ tới đây một tuần nữa. Không bị thôi miên lại thì trí nhớ của cậu cũng dần được mở ra thôi.”
“Ừ.”
Cả hai chợt rơi vào trầm ngâm, không ai nói ai câu nào, một lúc sau Phúc Minh nói: “Cậu định thế nào?”
“Nợ một trả mười.”
Phúc Minh nhíu mày khó hiểu “Trả mười? Thế là có ý gì?”
Âu Thiếu không trả lời câu hỏi của Phúc Minh ngay, gương mặt không chút cảm xúc cầm lấy chiếc áo đi ra đến cửa thì dừng lại, anh nghiêng mặt nói: “Trả thù cho Vô Ưu.”
Rồi một mạch bước đi.
“Trả thù? Cậu vẫn chưa từ bỏ việc tìm kiếm Vô Ưu sao?”
Phúc Minh nói vọng ra nhưng Âu Thiếu không thèm quan tâm,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-trong-anh/2680287/chuong-48.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.