Liễu Tinh Đởm khi ra đi sực nhớ đến em gái là Liễu Thuấn Anh định vào từ biệt, Địch Long Tuấn bèn xua tay nói :
- Con bất tất phải vào từ biệt em con nữa, ta đã cho nó ra đi từ trước, thế nào sau này anh em con cũng gặp mặt nhau.
Liễu Tinh Đởm kinh ngạc hỏi :
- Thưa sư phụ em con đi đâu, có cùng đi với người nào nữa không?
Địch Long Tuấn nói :
- Võ nghệ của em con đối với ba năm trước đã tiến bộ nhiều lắm, nên trước đây ta đã cho nó cải nam trang ra đi. Thôi con cứ lên đường bất tất phải hỏi nhiều lời.
Liễu Tinh Đởm biết sư phụ nghiêm không dám hỏi nữa, chàng liền chắp tay vái sư phụ bốn lễ rồi quay ra đường hầm cũ là cái đáy giếng mà bốn năm về trước chàng đã bị Ân Bình xô xuống.
Liễu Tinh Đởm đứng ở dưới ngước mắt lên miệng hầm, thấy cao ước chùng hai trượng, chàng nhún mình nhảy vọt lên như con chim sẻ bay coi rất lẹ làng, đối với thuật phi thân khi trước thật khác hẳn một trời một vực.
Liễu Tinh Đởm lên khỏi miệng hầm bèn bước vào trong tòa chính điện ở trong chùa, tức là ngôi chùa chàng thoạt đến năm xưa, thấy Ân Bình sư huynh đang nằm ngủ ở dưới bệ phật ngáy o o, chàng không tiện đánh thức dậy để từ biệt, bước thẳng ra ngoài cửa chùa. Khi đi chưa được bao xa thì thấy cửa chùa đóng sập lại.
Liễu Tinh Đởm đi đến một khu rừng thấy những ngọn núi đó nhọn bao la, chung quanh hình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-quyet-tu/128220/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.