Liễu Tinh Đởm thấy ông lão ăn mày nằm rên rỉ dưới gốc cây thì động lòng thương bước đến hỏi :
- Có phải lão trượng đói, tôi sẵn gói lương khô đây mời lão trượng xơi tạm!
Ông cụ ăn mày rên rỉ nói :
- Tôi bị đói quá không thể dậy được, phiền cậu quỳ xuống đút hộ tôi mấy miếng vào mồm.
Liễu Tinh Đởm cũng theo ý quỳ xuống.
Thấy ông cụ ăn mày đã lim dim ngủ, coi hình tượng như thể thây ma đã chết lâu ngày, chỉ khác người chết là còn thở. Chàng vội lấy miếng lương khô rồi lay ông cụ dậy đút vào mồm cho ăn.
Ông cụ ăn qua loa xong, khẽ lắc đầu nói :
- No rồi, tôi không ăn nữa.
Nói xong lời thì cất tiếng ngáy như đã ngủ say, hỏi sao cũng không nói nữa.
Liễu Tinh Đởm lại đoán chắc ông lão là bậc dị nhân giả dạng ăn mày để thử lòng người, nên chàng quỳ xuống đất cầu khẩn nói :
- Lão trượng sao nỡ cự tuyệt như thế, xin lão trượng gia ân cho tiểu tử này được theo làm học trò thì cảm kích khôn cùng.
Ông cụ ăn mày vẫn nằm im không trả lời.
Liễu Tinh Đởm lại đưa tay lay gọi lần nữa.
Ông cụ ăn mày liền ngồi dậy, nhưng hai mắt vẫn nhắm nghiền nói :
- Cậu lôi thôi quá! Muốn hỏi gì để tôi ngủ dậy hẵng hay!
Liễu Tinh Đởm trân trọng nói :
- Bẩm lão trượng đã dậy rồi đó! Xin ra ân nhận tiểu tử này.
Ông cụ ăn mày cười nói :
- Có lẽ cậu muốn tôi làm thầy để dạy cách đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thu-quyet-tu/128217/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.