Màu đen số 02 đã cập bến từ lâu trong cơn mưa như trút.
Hồ Hinh và Dịch Đình ngồi túm vào một chỗ, hoảng sợ nhìn Lâm Ba Ba chằm chằm. Gã đàn ông này hình như bị thần kinh, gã nằm rạp trên đất như chó vậy, cứ điên cuồng hít ngửi mặt đất.
Lâm Ba Ba bị cái nhà này làm điên đảo thần hồn, vẻ mặt gã như mê như say, cứ lẩm bà lẩm bẩm gọi “Mẹ”. Từ phòng khách gã ngửi thẳng đến phòng ngủ của Hồ Hinh, ở đó gã nhìn thấy tấm ảnh gia đình của em.
“Mày thật là,” Lâm Ba Ba nhìn tấm ảnh say sưa, “mày thật là quá hạnh phúc.”
Hồ Hinh bị băng dính bịt chặt miệng, hơi thở em nặng nề, trong mắt ngập tràn sự sợ hãi với Lâm Ba Ba. Lâm Ba Ba lè lưỡi liếm bức ảnh một cách tham lam, muốn ăn nó vào bụng. Hành vi kỳ dị của gã làm hai cô bé phát sợ, các em run rẩy nép vào một góc. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Ngay lúc này điện thoại réo vang, đó là điện thoại chúc ngủ ngon của mẹ Hồ Hinh.
Lâm Ba Ba nghe tiếng chuông điện thoại, gã làm ra vẻ vui mừng với cô bé. Gã ấn tấm ảnh vào ngực, làm bộ ngượng ngùng, cất tiếng với cái diễn xuất giả trân: “Mẹ mày muốn chúc mày ngủ ngon.”
Hồ Hinh đang khóc run cả lên.
Trong phòng chỉ có một ngọn đèn bàn là sáng, gương mặt của Lâm Ba Ba khi mờ khi tỏ. Gã cúi người xuống, áp tai vào điện thoại, miệng thì nói: “Này, xin chào, xin chào, mẹ, tôi bắt con gái bà đi rồi.”
Mười mấy giây sau
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thoi-thu-liep/1038925/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.