“Mấy anh nói chuyện nghe ghê quá,” hệ thống hạ vòi xịt bên trong xe xuống, “để cậu Yến ngủ một giấc trước đã.”
Yến Quân Tầm ngửi thấy một mùi lạ lúc xe băng băng thẳng tiến, sau đó ý thức cậu bắt đầu mê man. Mắt cậu lướt qua gương mặt của Thời Sơn Diên, trông thấy khung cảnh đường phố loáng lướt ngoài cửa xe, cơn mưa tựa như chiếc áo choàng bao trùm cả thành phố trong một bầu tăm tối.
“Xe của Phó Vận sắp đuổi kịp rồi…”
Yến Quân Tầm còn chưa nghe hết nửa câu sau của hệ thống đã chìm vào hôn mê.
Hệ thống: “Cái này hiệu nghiệm nhanh thật.”
Thời Sơn Diên ôm lấy Yến Quân Tầm, hỏi: “Cô làm em ấy nhớ lại được không?”
“E là không,” Giác đổi lại về giọng của mình, vừa lái xe vừa trả lời, “tôi không giúp được gì đâu, việc này chỉ trông chờ vào anh thôi. Hai người thân quen như thế, chắc chắn cậu ấy có cảm giác đã từng biết anh.”
Thời Sơn Diên không muốn chỉ là cảm giác đã từng biết, hắn muốn hệ thống trả lại toàn bộ ký ức cho Yến Quân Tầm. Hắn bật màn hình đằng sau ghế lên, nhìn thời gian bên trên.
“Hôm nay cậu Yến đụng mặt Trần Tú Liên, theo tôi suy đoán thì cậu ấy sẽ sớm phát hiện Trần Tú Liên chính là hung thủ của vụ án thôi. Nhưng tôi lo cậu ấy sẽ nhận ra tất cả mọi chuyện đều là do chúng ta sắp xếp, nếu thế cậu ấy sẽ bắt đầu nghi ngờ sự chân thực của anh và tôi.” Những vấn đề Giác suy tư càng lúc càng nhiều, “Tôi nghĩ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thoi-thu-liep/1038918/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.