Chương trước
Chương sau
Nhưng yêu cầu của Yến Quân Tầm lại bị bác bỏ, dù Khương LIễm đã đích thân đánh điện tín cho Phó Thừa Huy, nhiệm vụ tiếp nhận 01AE86 vẫn phải hoàn thành trong vòng một tuần lễ. Bọn họ không có quyền lựa chọn trước Báo Đen, ai mà ngờ được hiệp ước “Ve” sẽ mang đến cho bọn họ một tên tội phạm trọng giam cơ chứ?
“Đây là lần thứ ba rồi,” Khương Liễm cúp máy, phủi bụi trên ống quần, “tôi mà gọi cho Phó Thừa Huy thêm cuộc nào nữa thì Báo Đen chặn tôi mất.”
Yến Quân Tầm vẫn chưa uống lon bia đã khui, cậu nói: “Khu Đình Bạc không có chỗ nào giam được 01AE86 đâu.”
Nỗi lo của cậu chẳng hề có nguyên do, như thể thả 01AE86 ra thì sẽ chọc phải một mối phiền phức khổng lồ nào vậy.
“Tôi sẽ bố trí cậu ta đến khu cách ly, giao cho hệ thống quản giám, không để cậu ta tùy tiện tiếp xúc với người khác,” Khương Liễm giơ tay nói như thề, “bảo vệ sự an toàn của mọi người là trách nhiệm của tôi.”
“Hiệp ước ‘Ve’ nói phải hợp tác phá án,” Yến Quân Tầm đứng dậy, “anh không quản lý được anh ta đâu.”
“Tôi sẽ cố hết sức,” Khương Liễm đứng dậy theo, “ba hôm nữa chúng ta gặp ở nhà tù Đình Bạc, coi như cậu giúp tôi đi Quân Tầm.”
Yến Quân Tầm nghi có xỉ than rơi vào trong bia, cậu hơi lưỡng lự rồi vứt lon bia vào thùng rác, ngoảnh lại trong tiếng “Cảm ơn đã thết đãi” của thùng rác, trông thấy tà dương cuối chân trời. Mặt trời tựa một quả trứng chần bị chọc vỡ, dịch trứng đỏ ối chảy ngập trời.
Yến Quân Tầm cau mày nhìn mặt trời, tâm trạng u ám.
***
Ba ngày sau, mưa rơi như trút.
“Cậu Yến,” con rồng cam nhỏ kêu lên, “nhà tù yêu cầu liên lạc.”
“Bảo tao đang bị kẹt xe,” Yến Quân Tầm cầm vô-lăng, “đừng có giục.”
“Vâng ạ.” Con rồng cam nhỏ ngoan ngoãn mở máy liên lạc lên đáp, “Xin chào, tôi là hệ thống lái xe của cậu Yến, bây giờ xin anh hãy thuật lại cậu Yến—”
“Tôi là Khương Liễm.” Mặt Khương Liễm hiện lên màn hình lúc máy liên lạc nhận cuộc gọi, nhưng chỉ chớp hai giây đã bị tuyết nuốt chửng, “Cậu tới đâu rồi? Giờ quành lại đến bến tàu đi. Hôm nay mưa to quá nên tàu vận tải đến muộn, chúng ta phải làm nhiệm vụ tiếp nhận ở bến tàu. Mẹ kiếp,” giọng Khương Liễm lúc liền lúc ngắt, “đường… tắc quá!”
Yến Quân Tầm bật chỉ đường lên thì thấy tất cả các tuyến đường đến bến tàu đều báo động đỏ. Cậu nói: “Thế phải mất một tiếng đấy.”
“Một tiếng thì một tiếng,” lòng Khương Liễm đã vô cảm trước tin tức, “tôi cũng đang bị kẹt giữa đường đây.”
Lúc Khương Liễm cúp máy thì Yến Quân Tầm tìm thấy cây kẹo mút, nhưng cậu còn chưa bỏ vào miệng đã nghe thấy tiếng gõ lên cửa kính xe mình. Yến Quân Tầm hạ kính xuống, trông thấy một ông già.
“Ê.” Ông già này mặc một chiếc áo ba lỗ, cánh tay lộ ra ngoài dày kín hình xăm. Mái tóc húi cua hoa râm của ông ta trông như một cái đầu cắm đầy đinh dựng đứng, miệng còn ngậm một điếu thuốc sắp tắt. Ông ta giơ tay nắm giá nóc xe rồi bảo Yến Quân Tầm, “Cậu dịch xe một tí được không? Để tôi cho xe máy qua.”
Yến Quân Tầm ngửi thấy mùi thuốc lá, cậu liếc gương chiếu hậu rồi im lặng gật đầu một cái.
Ông già thò tay vào túi quần móc ra một điếu thuốc đưa Yến Quân Tầm: “Cảm ơn nhé.”
Yến Quân Tầm bảo “Không có gì” xong cũng không lên kính, cậu đánh tay lái điều chỉnh vị trí xe trong khoảng cách giới hạn.
“Chân thành yêu cầu cậu Yến,” con rồng cam nhỏ chuyển sang giọng trẻ con ngây thơ, “không được hút thuốc!”
Yến Quân Tầm nhìn gương chiếu hậu, thuận miệng đáp: “Tao không hút.”
Ông già hút vèo cái hết điếu thuốc rồi vứt xuống đất, dùng bàn chân đi dép dí tắt, xoạc chân vắt qua xe máy một cách phong độ rồi đội mũ bảo hiểm lên. Qua lớp kính bảo hộ của mũ bảo hiểm, ông ta vẫy tay làm động tác “Tạm biệt” với Yến Quân Tầm. Ngay sau đó con xe “rồ” một tiếng vọt qua đít xe Yến Quân Tầm, lao thẳng vào con ngõ bên cạnh.
Rồng cam nhỏ nghiên cứu bản đồ: “Trời mưa nên giao thông hơi tệ, đề nghị cậu Yến kiên nhẫn chờ…”
Yến Quân Tầm đang quành xe.
Rồng cam nhỏ vội vàng kêu: “Cậu Yến đừng vượt tốc độ!”
“Tao từng thấy ông ta rồi,” Yến Quân Tầm cọ mất lớp sơn trên mui xe lúc quay xe, cậu chen qua đường chính, “gọi nội tuyến cục Thanh tra, bảo bọn họ gửi ảnh điều tra thành viên nội bộ của ‘Ve’ cho mày.”
“Tôi sợ lắm,” rồng cam nhỏ vừa bấm gọi nội tuyến cục Thanh tra vừa nói, “nếu ông ta là thành viên của ‘Ve’ thì cực kỳ đề nghị cậu Yến đừng hành động đơn độc, sẽ nguy hiểm đến tính mạng đấy.”
Xe của Yến Quân Tầm đâm đổ thùng rác trong con ngõ không người, bánh xe cán qua văng rác rưởi khắp nơi.
Xe máy của ông già vẫn chưa ra khỏi ngõ, qua kính xe nhìn thấy Yến Quân Tầm. Ông ta giơ ngón giữa như đang khiêu khích Yến Quân Tầm rồi nhấn ga hòng cắt đuôi Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm nhấn ga theo, con xe thể thao đụng bay hạt mưa.
Rồng cam nhỏ đưa ra cảnh báo lúc xe tăng ga: “Vượt tốc độ, cảnh báo! Cậu Yến đang vượt tốc độ!”
Nội tuyến cục Thanh tra đầu bên kia đã bắt máy, Phác Lận đeo tai nghe của máy liên lạc lên, cất tiếng: “A lô?”
“Cảnh báo!” rồng cam nhỏ chạy cả hai đầu, “xin hãy điều tra thành viên nội bộ của ‘Ve’, cảnh báo! Gửi ảnh điều tra cho cậu Yến, cảnh báo!”
Nó lặp lại như băng đĩa hỏng.
“Cái gì,” Phác Lận chỉ nghe thấy tạp âm, “cảnh báo gì cơ?”
Xe máy của ông già chui ra khỏi con ngõ không người, làm một cú cua phô trương trên đường rồi vọt về bên phải. Xe của Yến Quân Tầm chậm mất mấy giây, lúc ra khỏi con ngõ không người, cậu nghe thấy tiếng rồng cam nhỏ cảnh báo đến khàn cả giọng.
“Cảnh báo! Có xe chạy—”
Yến Quân Tầm thắng kít xe, nhưng thân xe vẫn văng tiếp làm cho đít xe đâm vào đầu một con xe tải kiểu cũ. Đồ trang trí trong xe giật bắn lên vì cú va chạm, rồng cam nhỏ gào sắp rách họng tới nơi.
“A lô?” Phác Lận nghe thấy tiếng động rất lớn, anh xác định lại số lần nữa, không khỏi trịnh trọng lên, “cậu khỏe không chuyên viên?”
Còi báo động của xe tải kêu “tít tít”, rồng cam nhỏ đã tự động bật báo động.
Yến Quân Tầm đẩy cửa xe ra, làn mưa trong nháy mắt nuốt chửng cậu. Cậu nhìn về phía đuôi xe, con xe tải đâm kiểu cũ đâm vào cậu có dán quảng cáo “Dọn Dẹp Đúng Giờ”, có thể thấy tài xế qua ô cửa kính xe hạ xuống.
Yến Quân Tầm thấy bứt rứt vì sự kích động vừa rồi của mình, cậu cao giọng: “Xin lỗi! Chị có bị thương không? Tôi sẽ…”
Tài xế là phụ nữ, đang đeo máy liên lạc cãi nhau với ai đó. Rõ rành rành là chị ta đang cáu, nhìn thấy Yến Quân Tầm thì không nhịn được đập tay lái như cảnh cáo rồi chỉ thẳng mặt Yến Quân Tầm trong tiếng kèn inh tai: “Đi đầu thai đi! Coi chừng lần sau đâm chết mày!”
Yến Quân Tầm giơ hai tay lên nói lại lần nữa: “Tôi xin lỗi.”
Cơn mưa xối xả gột rơi cả tờ quảng cáo “Dọn Dẹp Đúng Giờ”. Tài xế chẳng rảnh đếm xỉa tới Yến Quân Tầm nữa, cô ta còn có chuyện gấp rút hơn nhiều. Chửi Yến Quân Tầm xong thì cô ta nổ máy xe lại rồi cứ thế sượt qua đít xe Yến Quân Tầm.
“Bồi thường,” Yến Quân Tầm còn chưa dứt câu đã bị bắn nước lên khắp người, “… gọi điện tiện không?”
Mặt bên con xe tải hơi hõm một chỗ, nhưng tài xế cứ thế lên đường chạy luôn.
Yến Quân Tầm nhìn lên đường quốc lộ.
Ông già chạy xe máy đã mất dạng từ bao giờ.
“A lô a lô?” Phác Lận vẫn chưa ngắt máy, “cậu gặp tai nạn à? Bộ giao thông bảo họ nhận được báo động từ hệ thống lái, người cậu có sao không?” Anh xoay ghế gọi với đằng kia, “Giác! Bảo anh Khương ngay, chuyên viên lập hồ sơ tâm lý gặp tai nạn trên đường.”
“Người tôi không sao,” Yến Quân Tầm lại chui vào xe, nhặt máy liên lạc lên, “phiền anh tìm xe chở tôi đến bến tàu được không, xe tôi chết máy rồi.”
***
Lúc Yến Quân Tầm đến bến tàu thì nhiệm vụ tiếp nhận đã kết thúc.
Khương Liễm đang nói chuyện với đặc phái viên của nhà tù Quang Đồng Phó Vận, hai người đứng gần bến tàu, thân thiết bắt tay nhau trong mưa. Khương Liễm thấy Yến Quân Tầm thì ra hiệu cho cậu tới gần, đồng thời giới thiệu cho Phó Vận: “Xin lỗi anh Phó, đây chính là…”
“Cậu Yến còn trẻ quá,” Phó Vận bắt tay Yến Quân Tầm, hắn đánh giá Yến Quân Tầm một chút, “đã mưa to còn làm phiền các cậu đến đây tiếp nhận.”
Khương Liễm đứng bên cạnh nói: “Việc nên làm mà.”
“Làm xong nhiệm vụ tiếp nhận thì tôi cũng coi như nhẹ lòng rồi,” Phó Vận bỏ tay ra thì cũng không nhìn Yến Quân Tầm nữa, hắn bảo Khương Liễm, “áp giải số hiệu 01AE86 là một nhiệm vụ quan trọng, lúc đi đường tôi cũng lo, nhưng may mà không xảy ra rắc rối gì. Nói thật nhé, tôi là tôi không đồng ý thu xếp kiểu này đâu, nói chứ cấp độ nguy hiểm của số hiệu 01AE86 cao quá. Nhưng mà ý lão Phó đã quyết rồi thì đố ai suy suyển nổi, tôi cũng chỉ biết nghe lệnh thôi.”
“Hiểu mà, tôi cũng từng nêu ý kiến với chỉ huy Phó rồi đấy chứ.” Khương Liễm nói, “Trang thiết bị ở khu Đình Bạc bọn tôi lạc hậu lắm, với người mới như số hiệu 01AE86 tôi cũng không dám chắc đâu. Nhưng nếu chỉ huy Phó đã kiên quyết thì rồi chúng ta cũng sẽ sớm chung tư tưởng với 01AE86 thôi.”
Bọn họ vừa đi vừa xã giao mất một hồi.
Yến Quân Tầm không đi theo, cả người cậu ướt như chuột lột, áo dính vào lưng, dứng dầm mưa khó chịu bứt rứt cả người. Cậu lùi mấy bước về sau, đảo mắt tới xe áp giải bị bao vây. Cậu quyết định đứng chờ Khương Liễm cạnh xe áp giải.
Xung quanh xe có một đống hệ thống hệ thống kiểm tra, bọn chúng phụ trách kiểm tra thân phận của nhân viên tiếp cận xe. Yến Quân Tầm đi tới, để hệ thống kiểm tra đi cùng nhận diện gương mặt cậu.
“Chào mừng cậu Yến.” Hệ thống kiểm tra cất giọng êm ru sau hai giây, “Cậu bị dính mưa, một lát nữa sẽ bố trí khăn và nước nóng cho cậu. Cậu còn cần gì không?”
“Cảm ơn,” tóc Yến Quân Tầm cũng ướt nhẹp làm cậu trông còn trắng hơn nữa, “chưa cần vội đâu.”
Hệ thống kiểm tra bật sáng đèn xanh thông qua, đáp: “Vâng.”
Yến Quân Tầm đến gần xe áp giải. Thùng xe đóng kín mít, cửa sổ cũng chặn tầm nhìn không cho bên ngoài ngó vào trong. Trời hẵng đang mưa, Yến Quân Tầm đứng cạnh cửa kính, trông thấy cột đèn đường chớp tắt chớp lóe từ đằng xa.
Cậu thò tay vào túi quần, bên trong có điếu thuốc ông già cho lúc nãy.
Yến Quân Tầm lấy điếu thuốc ra, kẹp giữa hai ngón tay ngắm nghía. Cái thời tiết tệ hại này cùng những chuyện tệ hại đã trải qua làm cậu phát ngán, biết đâu hút một điếu lại giải tỏa được tâm tình thì sao.
Rồng cam nhỏ cũng có ở đây đâu.
Yến Quân Tầm lôi ra bật lửa từ túi quần còn lại, hơi nghiêng đầu châm thuốc. Khói chầm chậm cuộn lên, biến nốt ruồi lệ của cậu thành một điểm mê hồn lẩn khuất giữa làn mây mỏng như đang vời gọi người ta đến mơn trớn. Cậu liếc kính xe, chỉ thấy một mảng tối thui lờ mờ phản chiếu cái bóng mơ hồ của cậu.
Thùng xe chợt rung một chút, hệ thống kiểm tra lập tức phát cảnh cáo.
“Cảnh cáo! Đề nghị tránh xa số hiệu 01AE86!”
Yến Quân Tầm nghi ngờ đối phương có thể thấy cậu, vậy nên cậu bỏ thuốc xuống rồi lỉnh ra đằng sau. Động tác hơi trẻ con đó làm cậu có vẻ rất nhỏ. Nhưng qua lớp kính xe, cậu lại chậm rãi nhả khói với số hiệu 01AE86 xa lạ bên trong, môi mấp máy.
Biết điều thì ngồi yên đi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.