Chương trước
Chương sau
“Năm 2155 ‘Ve’ lấy được một ‘Yến Quân Tầm’, đứa trẻ ấy là bọn tôi trộm từ căn cứ thí nghiệm của khu Quang Quỹ. Nó không thể sống nổi, cũng không thể bị chạm vào, bọn tôi chỉ có thể cho nó ở trong phòng đẳng nhiệt. Nhưng đứa trẻ đó rất giỏi tính toán, nó dự đoán rất chính xác đường đi nước bước của bọn tôi, chính xác đến độ khiến người ta phải ngờ rằng có khi nào nó đang theo dõi bọn tôi không. Nó bảo với sếp bọn tôi là thế giới đang thay đổi, một cơn hồng thủy sẽ trút xuống loài người, cách để sống sót qua nó là xây hầm tị nạn có chức năng che giấu dưới đất. Không ai thèm đếm xỉa đến nó, nhưng mà nó cũng chẳng để ý, bởi vì nửa tháng sau nó đã chết rồi.”
Phác Lận vẫn còn đang kinh hãi, anh bật thốt lên: “Tại sao Phó Thừa Huy phải tiến hành thí nghiệm kiểu này? Sự phát triển của hệ thống đã thay đổi thế giới rồi.”
“Tôi biết đâu được? Anh đi mà hỏi lão ấy.” Dao Mổ buông cái tay đang sờ đầu trọc xuống, “Đến lúc đó tôi mới nhận ra, căn cứ thí nghiệm của khu Quang Quỹ là cái chốn ăn thịt người, nó đã ăn bao nhiêu là trẻ con rồi, ‘tử cung’ đều là lễ vật hiến tế cho nữ thần săn bắn hết. Tôi cũng ngu lắm, lại đi tin lời ‘Yến Quân Tầm’ nên mới cùng ông chủ nhà máy than xây một hầm tị nạn ở đây… Chính vào năm 2160 này Phó Thừa Huy cũng thu được một ‘Yến Quân Tầm’ đủ tiêu chuẩn.”
Dao Mổ dịch chân, bước vài bước trên đường ống. Ông ta cúi đầu, không nhìn Yến Quân Tầm nữa. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
“Lúc ấy hợp tác giữa ‘Ve’ và Báo Đen cũng kết thúc rồi. Trong thời chiến thì chỗ tị nạn này cũng không có tác dụng mấy, tổ chức khu Đình Trệ tìm được bọn tôi. Bọn chúng được ăn cả ngã về không, muốn có thể tiếp cận đám lâu la của Báo Đen qua ‘Ve’, vì chúng nghe nói ‘Dao săn’ đang thủ tiêu đám lâu la này,” Dao Mổ lấy giày hất văng đám đá vụn trên đường ống ngầm, quay đầu lại nhìn Thời Sơn Diên, “‘Dao săn’ là cái gai trong mắt bọn họ. Bắt đầu từ năm 2161 trở đi, tất cả mọi người đều muốn giết ‘Dao săn’, nhưng một năm sau đó bọn tôi biết chuyện ‘Dao săn’ bị Báo Đen bắt giam vào nhà tù Quang Đồng, lúc ấy ‘Vùng đen’ đều nói hắn ta sẽ bị xử bắn.”
Nhưng không.
Thứ vũ khí đơn bí mật mang số hiệu 7-001 này ngồi trong khu trọng giam của nhà tù Quang Đồng bốn năm, khi ấy Báo Đen phong tỏa tất cả mọi tin tức liên quan đến hắn. Phó Thừa Huy lùi một bước tiến hai bước, bảo toàn được ‘Dao săn’.
“Bốn năm sau Phó Thừa Huy tính lại nợ cũ với ‘Ve’. Lúc này tôi nhận ra trong cục Thanh tra có một chuyên viên hồ sơ tâm lý, cậu ta luôn dự đoán được hành vi của ‘Ve’ làm tôi nhớ đến ‘Yến Quân Tầm’.” Dao Mổ cầm súng, nói, “‘Ve’ bị cục Thanh tra hốt trọn cả ổ.”
Yến Quân Tầm đứng giữa tâm bão, cậu vừa giống như người ngoài cuộc, lại vừa như cũng đang tham dự vào trong đó. Cậu ngẩng đầu nhìn trần nhà đen thui, nghe thấy giọng nói trong mình.
Ra khỏi lồng kính đi.
Yến Quân Tầm.
Ra khỏi lồng kính đi!
Trong đầu Yến Quân Tầm là một thế giới khác — thứ mà cậu cho là thế giới. Dao Mổ nói thật ư? Kẻ tên Dao Mổ này cũng có thể là giả. Cậu cảm thấy trần nhà bằng sắt đang biến đổi, những đường ống kia như xúc tua đang giãy dụa, bò vào nơi tối tăm sâu thẳm trong ký ức mà cậu vẫn luôn bài xích.
Những mảnh vụn ký ức như kim sắc đâm cậu nhức nhối.
Tiếng thầm thì của Artemis vang vọng bên tai Yến Quân Tầm, nó nói: “Ta ở bên con đây. Quân Tầm, chúng ta sẽ mãi mãi ở bên nhau.”
Trước mắt Yến Quân Tầm chợt thoáng hiện một con ốc sên.
Một con ốc sên bò bên ngoài bệ cửa kính, cõng vỏ ốc nặng nề.
Yến Quân Tầm áp sát vào vách kính dõi theo nó, không lên tiếng, cũng không cử động. Thời khắc ấy cậu chợt phát giác nguy hiểm, Artemis đang nhìn cậu, cậu không thể làm ra bất cứ chuyện gì ngoài tầm “Quy tắc”.
Đoán xem ai là hai mang bên cạnh mày đi?
Cái mặt cười kỳ dị của gã hề lại một lần nữa xuất hiện trong đầu Yến Quân Tầm.
Yến Quân Tầm nhắm mắt, lồng ngực phập phồng, đưa ra câu trả lời khẳng định: “Là tao.”
Phác Lận không kịp phản ứng: “Gì cơ?”
Tấm tôn trên đầu đột nhiên vang lên tiếng ầm, đó là một tiếng va chạm nặng nề. Đám trẻ như một bầy nai con hoảng hốt, xúm lại bên Dao Mổ. Tiếng động âm vang khắp khu tị nạn, khi ánh mặt trời len vào từ khe cửa, một cô bé bên người Dao Mổ khơi mào tiếng la hét chói tai. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Thời Sơn Diên rút súng ra, Yến Quân Tầm níu tay hắn ý bảo hắn khoan hai giây. Hai giây sau cậu mới nói: “Bắn đi!”
Thời Sơn Diên bóp cò.
Đạn lập tức ghim vào khe hở trên trần, khiến cái vệ tinh ong vừa mới ló mặt ra đã nổ tung ngay tức khắc.
Yến Quân Tầm giẫm lên phần rìa rồi đột ngột nhảy xuống: “Mấy người chạy men theo đường ống đi! Đi vào trong nhà máy than, chỗ đó là an toàn nhất!”
Phác Lận nằm rạp xuống giữa vụ nổ, cũng nhảy xuống theo: “Cậu muốn tách khỏi bọn tôi à? Tôi tưởng bọn họ sẽ không tìm thấy chỗ này chứ!”
“Đừng có ngu,” Yến Quân Tầm nhặt bao thuốc rơi ra từ túi Phác Lận lên, “Thợ Máy đang ở gần đây.”
Hepheastus trong mắt Yến Quân Tầm chính là một BUG, trong văn bản mã hóa của hệ thống chủ có viết lúc cần có thể trừ khử 01AE86, đó không phải do Phó Thừa Huy ra lệnh mà chính là mệnh lệnh của hệ thống, Yến Quân Tầm nghĩ hệ thống này chính là Hepheastus. Dù là Hepheastus hay người chế tạo chip thì Yến Quân Tầm cũng không thể chạy thoát khỏi tầm mắt của nó.
“Tạm biệt,” Yến Quân Tầm nói với Phác Lận, “rất vui vì được quen biết anh.”
“Đừng nói thế,” Phác Lận suýt khóc, “chúng ta chưa làm bạn được mấy ngày mà.”
“Bạn ấy à,” Yến Quân Tầm nói nghiêm túc, “dù chỉ làm trong một giây đồng hồ thì cũng là bạn.”
Ánh mắt cậu rất bình tĩnh, không phải cái kiểu bình tĩnh sao cũng được lúc ở cục Thanh tra mà là sự bình tĩnh vì đã biết trước kết cục, khiến Phác Lận cảm thấy cái cụm từ đáng sợ “thu hồi” ấy cậu hẳn cũng từng trải qua rồi.
“Yến Quân Tầm” nói hồng thủy đã tới từ lâu.
Sự phồn vinh của thế giới mới chỉ là một trò lừa đảo, thế giới đã sụp đổ lâu rồi. Chia cắt các khu vực là một chiêu trò quản lý, camera đang theo dõi toàn thể nhân loại. Artemis thực sự bị xóa sổ ư? Yến Quân Tầm đứng ở trong ánh nắng tràn vào từ kẽ nứt, tựa như đứng ở điểm khởi nguyên của chính mình. (duongtuukhanhvn.wordpress.com)
Yến Quân Tầm, ra khỏi lồng kính đi!
Những lời ấy thật quá nực cười.
Yến Quân Tầm thực sự là “Yến Quân Tầm” thành công nhất ư? Không, thí nghiệm này vẫn chưa kết thúc đâu. Yến Quân Tầm cuối cùng cũng hiểu hết rồi, dù là lồng kính hay bên ngoài lồng kính. Cậu là vật thí nghiệm số 98342 của Artemis. mà gã hề thì chính là “Sói” trong trò chơi này, chỉ khi nó truy bắt và xua đuổi thì mới có thể khiến Yến Quân Tầm đi đến nơi này.
Tất cả chúng ta đều bị giám sát liên tục.
Thế giới này vốn chẳng có thứ gì gọi là đứa con của cuộc săn, tất cả “Yến Quân Tầm” đều là con mồi bị trục xuất. Bọn họ đều bước trên con đường mà hệ thống đã trải sẵn, tự cho rằng mình chắc chắn đã thoát khỏi, mà “tự do” thì chính là món quà giả dối nhất ở nơi ấy.
“Anh đến khu Đình Bạc là để trông chừng tôi giúp Phó Thừa Huy,” Yến Quân Tầm nhìn thẳng vào Thời Sơn Diên, thả bao thuốc Phác Lận để lại xuống và giơ điếu thuốc cuối cùng lên trước mặt hắn, “tôi đoán mệnh lệnh Phó Thừa Huy cho anh hẳn là ‘Đến lúc cần thiết thì tiêu diệt 7-001 Yến Quân Tầm’.”
Họng súng của Thời Sơn Diên chệch đi, nhắm vào Yến Quân Tầm. Hắn nói vẻ thờ ơ: “Trả lời đúng rồi.”
Làn khói uyển chuyển bay lên vẽ ra một vạch phân cách giữa hai người. Cái bóng của bọn họ đều bị ghim dưới bàn chân, không một ai vượt qua ranh giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.