Ánh sáng trong phòng Hoắc Khánh Quân rất kém, cửa sổ duy nhất trong phòng còn bị che kín bởi một cái màn cửa trông như giẻ rách. Chiếc giường bạt mua ở chợ đồ cũ chễm chệ một bên vách tường dột nước chẳng khác nào một gã tù suy dinh dưỡng khoác trên mình một tấm ga giường mốc meo. Trong phòng đồ đạc để vô cùng lộn xộn, dưới gầm cái bàn nhựa chất đầy sách vở, hầu hết đều là sách liên quan đến hình học và đại số.
“Có người từng đến đây viếng ông ta,” mũi giày Thời Sơn Diên tránh mấy cánh hoa rơi cạnh cửa, “mang cả bách hợp.”
Yến Quân Tầm bị thu hút bởi bức tường đằng sau cái bàn nhựa, trên đó dính đầy giấy nháp, tất cả đều là đề toán của Hoắc Khánh Quân. Cậu lại gần thêm mấy bước nhưng không đụng vào những tờ giấy đó, hơi nghiêng đầu thì thấy những dòng chữ viết có cái cẩn thận có cái nguệch ngoạc đằng sau những tờ đề toán chằng chịt kia—
Tôi bị oan.
Đây là lời chú thích duy nhất của Hoắc Khánh Quân trên giấy nháp, dù là chữ lớn hay nhỏ thì khi viết y cũng dùng rất nhiều sức. Đầu nhọn bút máy đâm thủng tờ giấy nháp, từng nét từng nét chữ nhuộm đen tờ đề toán, như thể người viết đang muốn bào chữa đến phát điên.
“Chào mừng—” trên giường bỗng vang lên tiếng máy móc, mới nói hai chữ thì đã bị nhiễu âm, mấy giây sau mới nói nốt câu, “người về nhà.”
“Đồ chơi đã bị đào thải từ một trăm năm trước.” Thời Sơn Diên nhìn người máy nhỏ kia một lát, hỏi,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thoi-thu-liep/1038844/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.