Mọi người ăn tối xong liền ngồi ở phòng khách nói chuyện, Trần Vĩ rất có khiếu kể chuyện hài hước khiến ai nấy đều cười không ngừng nghỉ.
Hàn Hứa Phong cuối cùng đã về, hắn bước vào thấy mọi người đang cười nói vui vẻ. Hàn Hứa Phong liếc nhìn Thanh Trà một cái, vẻ mặt không được vui vẻ lắm.
“Con về rồi à.”
Vẫn như thường ngày, Hàn Hứa Phong xem như không nghe thấy gì, hắn đi về phía phòng đọc sách.
“Trần Vĩ, tôi có chuyện muốn nói với cậu.”
Trần Vĩ liền đứng dậy đi theo hắn về phía phòng khách, vừa hay anh định gọi hắn để nói chuyện.
“Trần Vĩ, mẹ cậu buổi chiều nay có gọi cho tôi.”
Trần Vĩ còn tưởng là hắn nói chuyện gì với anh, hóa ra là chuyện này. Mẹ anh gọi cho hắn cũng không phải lần đầu, lần nào cãi nhau bà liền bảo hắn khuyên nhủ anh về nhà.
“Mẹ tôi lại bảo cậu khuyên tôi về nhà à, tôi không về đâu.” Trần Vĩ quả quyết, lần này anh phải quyết liệt hơn mới được.
“Không, bà ấy bảo tôi đừng chứa chấp cậu ở Hàn gia. Tôi đã đồng ý rồi.”
“Cậu…sao lại bán đứng anh em thế.” Anh khóc thầm trong bụng, người anh em thân thiết lại quay lưng với anh lúc này sao. Anh vốn định xin xỏ Hàn phu nhân cho anh ở lại mấy hôm, bây giờ thì bị hắn chặn luôn tia hi vọng này rồi.
“Cũng chỉ muốn tốt cho cậu thôi, mau về nhà xin lỗi rồi nói chuyện đàng hoàng với bà ấy đi.”
“Còn lâu tôi mới về, lần này mẹ tôi lại dùng cách khác à, tôi sẽ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/221741/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.