Hàn Hứa Phong nhìn Thanh Trà, rõ ràng hai mắt cô vừa sáng rực bây giờ lại tỏ vẻ lo lắng. Hắn tỏ ra khó hiểu, hắn còn tưởng cô nghe xong thì sẽ gật đầu cái rụp rồi kí ngay vào bản hợp đồng chứ. Thái độ này là thế nào? Không phải cô muốn thoát khỏi đây lắm sao?
"Thế nào, suy nghĩ xong chưa?" Hàn Hữu Phong nôn nóng.
"Tôi có thắc mắc..." Lam Thanh Trà nói lí nhí.
"Nói đi."
"Ngoan ngoãn nghe theo lời anh, cụ thể là thế nào?"
Hàn Hứa Phong liền cười gian một cái, hắn khẽ ngồi xích lại gần Thanh Trà, đôi tay nâng cằm của cô lên, hắn ghé sát vào mặt cô:
"Thế nào thì cô hẳn phải rõ chứ. Ngoan ngoãn sống tốt, an phận, không kháng cự tôi là được."
"Sao lại không thể kháng cự, lỡ như anh làm gì quá đáng đe dọa đến sức khỏe, tính mạng tôi thì sao? Chỉ sợ lúc đó tôi không còn xác để rời khỏi đây nữa." Thanh Trà cuối cùng cũng nói ra lo lắng của mình, không quên hất cằm ra khỏi bàn tay Hàn Hứa Phong, cô khẽ ngồi dịch sang một bên.
"Sao lúc trước tự sát cô không nghĩ đến cái gọi là sức khỏe hay tính mạng gì đó nhỉ? Lúc ấy can đảm đến thế mà." Hàn Hữu Phong giễu cợt.
"Anh đừng có đổi chủ đề." Thanh Trà thẹn quá liền lớn tiếng, tên Hàn Hứa Phong này quả thật lúc nào cũng nhìn thấu tâm tư của người khác.
"Tôi tự biết có chừng mực, cô yên tâm." Hàn Hữu Phong trả lời nhàn nhạt.
"Nếu không còn chuyện gì nữa thì mau đọc hợp đồng rồi kí
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/221726/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.