Thanh Trà tỉnh dậy sau một khoảng thời gian hôn mê dài, đầu óc mơ hồ. Cô còn sống sao? Rõ ràng cô đã tự tay kết liễu cuộc đời mình mà, cô cứ tưởng mở mắt ra sẽ đến thế giới khác gặp lại người mẹ yêu quý của mình, được giải thoát khỏi những cuộc đời thê lương này nhưng sao khi cô tỉnh lại vẫn ở trong căn phòng u ám này chứ. Thanh Trà nhíu mày, định chống tay ngồi lên nhưng không sao nhấc tay lên nổi. Cô nhìn xung quanh phòng, chợt thấy một cô gái trẻ đang ngồi bên ghế sofa phía đối diện nhìn cô chăm chú.
"Hàn phu nhân, vị tiểu thư kia đã tỉnh dậy rồi." Cô gái kia nói lớn, lật đật chạy xuống lầu báo cho Hàn phu nhân biết.
Hàn phu nhân nhanh chóng lên trên phòng, bà thấy Thanh Trà đang gắng gượng ngồi dậy, bèn hốt hoảng:
"Đừng động, mau nằm xuống đi."
"Là bà cứu tôi sao?" Thanh Trà hỏi, giọng yếu ớt. Cô hơi khát, sắc môi tái nhợt.
"Là Hứa Phong, thằng bé phát hiện cô ở trong phòng tắm."
" Anh ta cứu tôi làm gì. Rõ ràng anh ta là người muốn tôi chết nhất sao." Thanh Trà cười khẩy, giọng đầy mỉa mai.
"Hứa Phong...nó không xấu như cô nghĩ." Bà thở dài bất lực, tự thấy những lời mình nói thật thừa thải. Đối với cô gái kia có lẽ hắn chính là cơn ác mộng dài...
"Hàn phu nhân, bà biết không... tôi thật sự, thật sự không muốn sống nữa. Bà cũng là phận phụ nữ nên chắc cũng hiểu cảm giác của tôi lúc này, ê chề, nhục nhã... trong khoảng thời gian ngắn như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/221723/chuong-14.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.