Thanh Trà cuối cùng cũng ăn hết chén cháo nóng. Cô hít một hơi thật sâu để ổn định lại tinh thần, rồi mở miệng cẩn thận nói từng tiếng chậm chậm, rõ ràng:
“Hàn phu nhân, xin bà hãy giúp tôi được không?” Ánh mắt đầy thành khẩn.
“Ta có thể giúp gì cho cô được.” Hàn phu nhân đáp, vẻ mặt có phần miễn cưỡng.
Thanh Trà bỗng quỳ xuống, hai tay chấp lại, cuối xuống: “Cầu xin bà, xin bà hãy bảo Hàn Hứa Phong tha cho tôi đi.” Cô nói, vừa nói vừa khóc, kèm theo vài tiếng nấc thất thần, thật khiến người ta đau lòng.
“Ta..việc này ta không thể giúp cô được.”
“Cầu xin bà đấy, chỉ cần bà thả tôi đi, tôi hứa sẽ trốn thật kĩ, sẽ nhất định không để Hàn Hứa Phong phát hiện, ân đức của bà tôi nhất định sẽ ghi nhớ.” Cô khóc to hơn, cuống cuồng van xin vị phu nhân kia.
“Cô gái, cô đừng làm ta khó xử nữa.”
“Không phải ta không muốn thả cô đi, nhưng mà chỉ cần Hứa Phong muốn, cô dù có chạy đến chân trời góc bể nào nó cũng bắt cô về được. Chỉ khi cô biến mất khỏi thế giới này mới thoát khỏi tay nó.” Hàn phu nhân nhìn cô gái nhỏ, đôi mắt không dấu nổi sự thương xót.
“Bà là mẹ hắn cơ mà, chắc chắn bà sẽ có cách khuyên hắn. Hàn phu nhân, tôi cầu xin bà đấy.”
“Chỉ cần việc Hứa Phong đã quyết, không ai có thể ngăn cản.”
Cô nghệch mặt ra một lúc, rồi bỗng nhiên cười lên như một kẻ điên. Nụ cười méo mó, nước mắt thì chảy dàn dụa. Tại sao ông trời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/221712/chuong-3.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.