Thanh Trà tỉnh lại sau một đêm ác mộng dài, cơ thể đau nhức, cổ họng đắng ngắt, khô khốc. Cô khổ sở mở hàng mi đang khép chặt còn vương vấn vài giọt nước mắt. Đôi lông mày thanh tú nhíu lại, Thanh Trà khẽ đưa mắt nhìn xung quanh, không gian mờ mờ sặc nồng mùi rượu vang. Ánh mắt cô rũ xuống, vô tình đặt tại vệt máu đỏ trên ga giường. Cô nhớ lại những gì đã diễn ra trong đêm qua, đau đớn, tủi nhục. Cô ước đó chỉ là một cơn ác mộng, nhưng bản thân cô hiểu rõ nhất những gì mình đang trải qua là bắt đầu của một chuỗi ngày u tối phía trước. 
Cổ tay Thanh Trà bị xích lại bởi chiếc còng số tám khiến cô không thể đi khỏi giường. Cô cũng không muốn rời khỏi giường, cô bây giờ không muốn động đậy, nói đúng hơn là không còn sức để động đậy nữa. Thế nhưng cô vẫn không thể chịu đựng được mùi hôi sắc dục bám trên cơ thể mình nên vẫn gắng gượng chút sức lực còn lại gào lên: 
“Thả tôi ra.” 
“Các người mau thả tôi ra…” 
Không gian vẫn im lặng, sự gào thét của cô là vô vọng. Mãi một lúc sau, có tiếng đẩy cửa ra, tiếng bước chân mỗi lúc một gần. 
“La hét cái gì?” 
Đứng trước Thanh Trà là một người đàn ông cao lớn, cơ thể cường tráng, mái tóc đen được vút ngược lên còn vương vài hạt nước li ti chốc chốc lại lăn xuống hai bờ vai và yết hầu. Hai con ngươi khẽ nheo lại, nhìn thẳng vào Thanh Trà đầy soi mói, như muốn đâm thẳng vào từng lớp da 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/221710/chuong-1.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.