Mặt trời vừa ửng hồng lên ở một góc trời, những tia đầu tiên loe qua tấm màn trắng của căn phòng. Hàn Hứa Phong tỉnh dậy, tay khẽ đưa lên trán. Hắn ngáp ngáp vài cái rồi ngồi dậy, một làn hương hoa nhẹ tỏa ra từ người hắn, rất đỗi quen thuộc. Hàn Hứa Phong khẽ nhíu mày, chút kí ức mơ hồ về buổi tối hôm qua hiện về, mơ hồ và kì ảo.
Hình như hôm qua hắn mơ thấy Thanh Trà nhưng lại giống như là chân thật, giống như cô thật sự đã từng ở lại nơi này vậy.
Hắn nhấc điện thoại nội bộ khách sạn lên gọi rồi đi vào phòng tắm, chừng mười mấy phút sau có một nhân viên mang đồ ăn sáng đến. “Hôm qua là cậu đã đưa tôi về phòng ư?" “Thưa Hàn thiếu, hôm qua cậu say quá nên ngất đi ở hành lang, có một cô gái và một cậu thanh niên đã giúp tôi đưa cậu về
Hàn Hứa Phong chỉ khẽ gật đầu, ra hiệu cho người nhân viên ra khỏi phòng.
Nhàn nhã ngồi thưởng thức bữa sáng, hắn đăm chiêu suy nghĩ về chuyện tối qua. Trong lòng Hàn Hứa Phong đột nhiên có một cảm giác lạ, trái tim hắn mách bảo rằng chuyện này không phải là trùng hợp.
Hàn Hứa Phong đi đến phòng giám sát của khách sạn, với quyền lực của hắn, để kiểm tra lại những hình ảnh trong camera không phải là chuyện khó khăn gì.
Hắn xem đi xem lại đoạn phim ở ngoài hành lang tối hôm qua, lồng ngực bỗng trở nên co thắt mạnh. Dù không nhìn rõ khuôn mặt của cô gái ngồi trên chiếc xe lăn ấy nhưng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/1110317/chuong-120.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.