Tiếng bước chân lững thững dọc theo hành lang kèm theo tiếng thở dài đẩy phiền muộn, Trấn Vĩ vân về mấy đầu ngón tay dài, anh cứ như vậy đã mấy tiếng đồng hồ rồi.
Đích thân bác dĩ Hứa phẫu thuật cho Hàn Hứa Phong. anh muốn giúp ông một tay nhưng đã bị từ chối thẳng, ông sợ anh bị tình cảm làm cho phân tâm. “Anh cứ ngồi một chỗ đi, phiền chết được." Hàn Thẩm Quân gắt nhẹ lên, hắn nhìn thấy anh như vậy càng thêm khó chịu trong người. “Đã hơn tám tiếng rồi mà vẫn không có động tĩnh gì, câu nói xem có phải đã xảy ra chuyện gì không may không?"
Trần Vĩ vừa nói xong liền lấy tay phủi phủi cái miệng, tránh để mấy cái lời xui xẻo của anh trở nên linh nghiệm. “Anh ta mạng lớn không chết đâu.
Hàn Thẩm Quân khẽ thở dài, hắn nhìn bàn tay quần băng trắng, trong lòng càng thêm phiền muộn. Hàn Hứa Phong vẫn chưa ra khỏi phòng phẫu thuật, Hàn phu nhân thì vừa tỉnh được một lúc rồi lại thiếp đi, sức khỏe của bà lại yếu, ăn uống cũng không thiết gì.
Đứng trước giữa hai sự lựa chọn, con người ta thường trở nên mơ hồ, lưỡng lự. Hắn bây giờ chính là như thế, không biết phải làm thế nào, nên đi hay ở lại mới là quyết định đúng đắn nhất?
Hàn Thẩm Quân nhìn chiếc đồng hồ bạc trên tay, kim đồng hồ đã điểm năm giờ chiều. Hắn đứng dậy đi đến trước cửa phòng bệnh của Hàn phu nhân rồi đứng đó thông qua lớp cửa kính nhìn bà không rời mắt, mãi một lúc Trần Vĩ đi đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/1110315/chuong-118.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.