Hàn Hứa Phong kéo Hàn Thẩm Quân đi vào thang máy, hắn đưa cậu ta lên tầng thượng của Hàn thị.
Giữa khoảng không gian rộng lớn, hai người đàn ông tuấn tú đứng đối diện nhau, từng cơn gió mát lạnh thổi qua làm mái tóc lãng tử của Hàn Hứa Phong hất ngược về phía sau, để lộ góc mặt góc cạnh cùng cặp mắt phượng đẹp mê hồn. “Tại sao lại giúp tôi?"
Nhìn thấy bộ dạng nghiêm túc của hắn, Hàn Thẩm Quân đưa mắt nhìn đi hướng khác, miệng khẽ mĩm cười. Cậu ta trả lới hắn một cách lơ đễnh: “Chả sao cả, chỉ là thấy anh thật tội nghiệp...
Hàn Hứa Phong vẫn nhìn chằm chằm Hàn Thẩm Quân, trong sâu thẳm khỏe mắt hắn hằn lên một tia giận dữ, cậu ta lúc nào cũng cợt nhã như vậy, lúc nào cũng muốn chọc điên hắn. “Tôi thấy mình chẳng có gì đáng để cậu tội nghiệp cả
Hàn Thẩm Quân cũng hết cách với hắn, vốn định không
BANIDIS GIGƯỢc cô ấy nói thì thôi, hắn còn muốn khơi ra cái tính sân sĩ của cậu. Con người mà, đáng thương nhất chính là khi không biết bản thân tại sao lại đáng thương đến vậy. “Bị Hạ Thư Yến đâm sau lưng nhiều nhất như vậy mà anh vẫn tin tưởng cô ta, thật không đáng thương sao?"
Hàn Thẩm Quân quay người ra phía sau, cậu ngầm nhìn hoàng hôn đang tắt dần trên nền trời ửng hồng với những đám mây trôi vật vờ “Anh nghĩ những chuyện hai năm trước một tay tôi đủ sức để khuấy đảo Hàn thị ư? Còn cả Mễ Ly, anh vẫn nghĩ cô ấy phản bội anh ư? Thật đáng thương."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/1110311/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.