Hàn Thẩm Quân lửng thửng đi dọc trên con phố xa hoa với những ánh đèn đường sáng rực. Hắn nhìn như người mất hồn, cứ đi mãi mà không biết mình sẽ đi đâu.
Lúc chiều Hạ Thư Yến đến bệnh viện tìm hắn để nói cho hắn nghe chuyện của Bảo Bảo. Hàn Thẩm Quân liền không kiềm chế được cảm xúc đã bắt taxi một mạch đến Hàn gia gây sự.
Tiết trời mùa đông lạnh giá nên mọi hàng quán bên đường cũng đóng cửa sớm, ai nấy đều ở trong nhà quây quần với gia đình.
“Lạch tạch…” Những hạt mưa bắt đầu rơi xuống, cái rét buốt thấm sâu vào da thịt Hàn Thẩm Quân. Hắn rùng mình, bắt đầu chạy đi tìm chỗ trú, bàn tay hắn bấu chặt vào phần áo phía trước vì lạnh. Hàn Thẩm Quân ngồi phịch xuống đất dưới một mái hiên bên đường.
Môi Hàn Thẩm Quân tím lại, cứng ngắt. Hai mắt hắn đờ đờ, tưởng chừng như sắp chết đến nơi rồi. Được rồi, cuộc đời hắn cũng chẳng còn gì để mất nữa, chết thì chết!
“Cậu chủ, cậu chủ…”
Tiếng ai đó vang vọng bên tai Hàn Thẩm Quân, hắn nửa tình nửa mê, cố mở mắt ra xem đó là ai. Nhìn thấy A Trạch, hắn khẽ mĩm cười.
A Trạch dìu hắn vào trong xe, anh đưa cho hắn một ly nước ấm.
“Sao cậu lại trốn viện chứ, bây giờ chúng ta quay lại bệnh viện nhé.”
Hàn Thẩm Quân lắc đầu, hắn ra hiệu cho A Trạch lái xe về ngôi nhà nhỏ vừa mới mua được ở vùng ngoại thành.
Căn nhà đơn sơ chẳng có gì nhiều, những đồ gia dụng mà lần trước hắn đi mua
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/1110294/chuong-97.html