Hàn Hứa Phong trở về nhà thấy Hàn Thẩm Quân liền tức giận đùng đùng. Vì chút men say trong người, những lời Hàn phu nhân nói, hắn nghe không lọt tai câu nào.
“Nếu người đã không nở để nó đi thì con sẽ đi.” Hắn chỉ tay thẳng mặt Hàn Thẩm Quân, hùng hổ tuyên bố.
“Mẹ xin con mà, Hứa Phong. Con bình tĩnh lại trước, sáng mai chúng ta ngồi lại bàn bạc chuyện này có được không?”
“Con nghĩ từ hai năm trước mẹ đã phải biết rằng nơi nào có con thì không nên có nó chứ?”
“Mẹ xin con đấy Hứa Phong, mẹ thật sự đều rất yêu thương hai đứa.” Hàn phu nhân quỳ xuống, bà chấp tay lại đầy thành khẩn, nét mặt lộ vẻ thống khổ.
“Người làm gì vậy?” Hàn Hứa Phong vội đỡ bà dậy, ánh mắt nhìn bà đầy bất lực. Bà làm như thế, phải chăng là đang ép hắn chấp nhận Hàn Thẩm Quân.
Hàn Thẩm Quân khẽ xiết nhẹ lòng bàn tay, trong tâm hắn có chút đau lòng, có lẽ đây là lần hiếm hoi thứ hai Hàn phu nhân cầu xin cho hắn. Kể từ nhỏ hắn vốn không đã thể hiểu, hắn mới là con ruột của bà, nhưng bà luôn đứng về phía Hàn Hứa Phong, che chở, bảo vệ cho hắn.
“Mẹ không cần cầu xin nữa, con sẽ đi.”
“Đừng, đã tối như vậy còn đi đâu nữa.”
Hàn phu nhân hiểu rõ hơn ai hết, tuy Hàn Thẩm Quân có một cuộc sống vương giả mà bao người ao ước, nhưng hắn lại rất khó hòa nhập với cuộc sống bên ngoài. Hắn từ nhỏ đã sống khép mình, phụ thuộc vào gia đình. Tính cách lại
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/1110287/chuong-90.html