Thanh Trà hít một hơi thật sâu, trong lòng thấy hơi nặng nề. Cô tự nhủ mình dù sao cũng phải gặp lại ông ấy, đâu thể trốn tránh cả đời được. 
“Lam Tấn, có người muốn gặp ông.” Một viên giám thị ở trại tạm giam gọi ông ta ra. 
Không biết là do ở trong đây mấy ngày hay vì khoảng thời gian qua làm việc cực khổ mà ông ta gầy hẳn đi, làn da rám nắng, những vết nhăn hằn sâu trên khuôn mặt, dáng vẻ lừ đừ mệt mỏi. 
Nhìn thấy Thanh Trà, Lam Tấn hơi giật mình, ông ta khựng lại vài bước rồi mới đi đến ngồi xuống ghế. 
“Ôi còn tưởng là ai, hóa ra là mày.” Lam Tấn khẽ cười một cái, trông có vẻ là khinh rẻ nhưng lại có phần ngượng ngạo. 
Thanh Trà chỉ im lặng, cô nhìn chằm chằm Lam Tấn. 
“Còn tưởng mày đã quên người cha này rồi, hay là muốn tận mắt thấy tao bị trời trừng phạt thế nào?” Ông ta bỗng cười phá lên. 
“Ông thôi cái kiểu suy bụng ta ra bụng người đi.” Thanh Trà khẽ gắt lên, cô ngắt lời ông, thật uổng công cô lo nghĩ cho ông ta nhiều như vậy. 
“Chúng ta không phải không còn quan hệ gì rồi sao?” Giọng nói lạnh tanh, nhẹ nhàng của ông như con dao nhọn đâm vào ngực Thanh Trà. 
“Nào có dễ như ông nghĩ.” Cô khẽ thở dài. Một giọt máu đào hơn ao nước lã, đâu phải vì một lời nói mà chấm hết được. 
Lam Tấn nhìn sơ qua Thanh Trà một lượt, cô bây giờ không tệ nha, gương mặt hồng hào, còn có da thịt hơn trước. Hơn nữa qua cách ăn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/1110273/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.