Đến ngày đi cô nhi viện, Hàn Hứa Phong dặn dò Trần Vĩ đủ thứ, hoàn toàn là liên quan đến Thanh Trà. Anh nghe xong muốn đập cho hắn vài phát, người bạn thân như anh cũng không thèm hỏi han tới, chỉ biết lo lắng cho Thanh Trà.
"Tôi biết rồi, cậu lãi nhãi xong chưa. Sắp trễ rồi." Trần Vĩ thật không kiên nhẫn nổi nữa, hắn nói nãy giờ cũng gần ba mươi phút đồng hồ rồi. Chỉ đi có hai ngày mà hắn cứ làm như Thanh Trà đi luôn mất vậy.
"Đợi một chút nữa."
Hàn Hứa Phong nói rồi đi đến ghế phụ đằng sau, hắn xoa đầu Thanh Trà rồi dặn cô nhớ giữ gìn sức khỏe.
"Cậu đừng có làm như tôi vô hình được không? Được rồi, chúng tôi đi đây." Trần Vĩ kéo tấm kính ở phía sau lên, anh nổ máy xe chuẩn bị rời đi.
Hai người chạy qua chung cư, Sam Tố đã đứng chờ sẵn ở dưới. Trần Vĩ giúp cô xách đồ để lên xe rồi ba người họ lên đường, hơn bốn tiếng sau là đến cô nhi viện Minh Đức ở một ngôi làng nhỏ. Đón tiếp họ là sơ Tịnh Vân-phụ trách văn phòng cô nhi viện.
Sơ Tịnh Vân đã gần năm mươi, khuôn mặt phúc hậu, giọng nói dễ chịu, ấm áp.
Bà dẫn họ đến văn phòng dùng nước để nói chuyện, lúc đi qua cây Dã Hương lớn trước sân, Thanh Trà bỗng đứng lại nhìn, dưới gốc cây đó còn có một chiếc xích đu nhỏ, cô có cảm giác rất chỗ này rất quen thuộc, còn tưởng tượng ra viễn cảnh mình từng ngồi trên chiếc xích đu đó nữa.
“Làm sao thế Thanh Trà?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-tha-cho-toi-di/1110240/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.