Sau khi La Hi thấy ánh mắt cô thì dò hỏi: “Vương Nguyệt, cô sẽ không cho rằng Tần Hạo núp dưới cống thoát nước chứ?”
Ngô Phương Châu nói: “Chúng tôi cũng từng mở mấy cái bên đây ra, dùng để dẫn nước chảy ra, không phải quá sâu, không có bất luận dấu hiệu có người đi vào nào. Phía sau còn có mấy ống dẫn chất thải, vừa mở ra chính là mùi hôi tận trời, cảm giác có thể tra thì đều đã tra xét.”
“Mấy cống thoát nước này đều thông nhau hả?” Kỷ Hi Nguyệt nhíu mày, nói.
“Ừm, đều thông nhau. Chẳng qua đều là thông đạo cũ, một khi có mưa to, năng lực bài tiết khá kém, vẫn có rất nhiều nơi bị ngập.” Ngô Phương Châu hiểu rất rõ mọi thứ ở đây.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, tiếp tục đi về phía sau, khoảng cách trước sau hai tòa nhà kém không đến hai mươi mét, ở giữa là hai bồn hoa lớn hai bên trái phải.
Ba người chuyển hướng, đi đến bồn hoa. Kỷ Hi Nguyệt vẫn luôn nhìn dưới mặt đất, đầu La Hi đảo tới đảo lui, nhìn khắp nơi, Ngô Phương Châu thì thường xuyên nhìn Kỷ Hi Nguyệt, hy vọng thấy cô làm cách nào phát hiện chứng cứ.
Sau khi quan sát bồn hoa, Kỷ Hi Nguyệt đột nhiên nằm bò xuống một nắp cống thoát nước, dọa La Hi và Ngô Phương Châu giật mình.
“Vương Nguyệt, cô nghe được gì? Phía dưới chỉ có nước, sao có thể nghe được.” Ngô Phương Châu vội nói.
“Lúc không dẫn nước hẳn là trống không.” La Hi nói, anh tựa hồ hơi hiểu tại sao Kỷ Hi Nguyệt làm vậy, bởi vì
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4228131/chuong-1248.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.