“Oa.” Ánh mắt Kỷ Hi Nguyệt cũng sáng lên, nháy mắt cảm thấy đầu óc Cố Cửu quả nhiên rất tuyệt, đây cũng có thể do anh ấy nghĩ đến. Dùng Trần Á Nam tới làm nóng kịch ma huyễn, điểm này thật sự rất khéo.
Những người khác trong bộ tin tức bắt đầu sôi nổi nói đến Trần Á Nam, phụ nữ đều có đôi mắt tỏa sáng, đàn ông thì lại là hâm mộ, ghen tị, hận.
“Tiểu Nguyệt, cậu quen cấp cao của Húc Nguyệt không? Nếu có thể thì phỏng vấn Trần Á Nam một lần. Ha ha, chúng ta đã có tin tức lớn tháng tám!” Cố Du Du nguyên lai đánh loại này chủ ý.
Kỷ Hi Nguyệt tức khắc dở khóc dở cười, cô cứ nghĩ sao lại vô duyên vô cớ nhắc đến Trần Á Nam.
“Có quen, quay về tớ giúp cậu hỏi thử xem.” Kỷ Hi Nguyệt cười nói.
“Oa, Tiểu Nguyệt, cậu quá lợi hại, cảm ơn cậu. Thật tốt quá, thật tốt quá!”
“Tiểu Nguyệt, cậu nhớ xin cho tớ giấy ký tên nha!” Các nữ đồng nghiệp bên kia đều kêu lên.
Kỷ Hi Nguyệt lập tức cười mỉa nói: “Tớ sẽ cố gắng, không thể bảo đảm. Được rồi được rồi, làm việc làm việc.”
Kỷ Hi Nguyệt cười ngồi xuống, mọi người còn rất hưng phấn, đàm luận về Trần Á Nam. Kỷ Hi Nguyệt nhìn thấy loại này, nghĩ thầm xem như đã chọn đúng cây rụng tiền Trần Á Nam.
Giữa trưa, Trần Manh Manh không có tới, bởi vì cô đã bắt đầu diễn kịch, đi không được. Ba người Liễu Đông ăn cơm, Kỷ Hi Nguyệt gọi điện thoại cho Ngô Phương Châu.
Ngô Phương Châu vừa lúc ở gần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4228104/chuong-1221.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.