Hai tay Kỷ Hi Nguyệt ôm ngực, ngay sau đó cười nhạt, nói: “Long Bân, anh cảm thấy vì sao tôi phải giúp anh? Tôi có chỗ lợi không?”
Long Bân sửng sốt, tựa hồ không nghĩ tới Kỷ Hi Nguyệt sẽ hỏi như vậy.
“Tôi, tôi, tôi chỉ cảm thấy nếu tôi mạn hơn chút nào thì có thể trợ giúp cho cậu chủ chút đó, cũng có thể chia sẻ với cậu chủ.” Sắc mặt Long Bân đỏ bừng. Đột nhiên anh ấy cảm thấy mình thật sự quá mức hy vọng xa vời. Muốn tăng lên một chút đều phi thường khó khăn với một người luyện khí công, dựa vào đâu mà muốn người ta giúp anh? Anh ấy cũng không phải con trai Kỷ Hi Nguyệt, cũng không phải cha cô, vì sao cô phải giúp anh?
“Nói thì nói vậy, nhưng dù sao cũng giúp người chủ thật sự chứ không phải anh Hàn đúng không?” Kỷ Hi Nguyệt nhìn anh ấy, hỏi.
Long Bân sửng sốt, ngay sau đó anh ấy nhìn Tiêu Ân đang nhìn về phía này, rất khó xử.
“Chủ nhân thực sự của anh ta là nguyên lão.” Tiêu Ân trực tiếp vạch trần.
Long Bân biến sắc, nói: “Cũng, cũng không tính như vậy. Nguyên lão bảo chúng ta phải trung với gia chủ.”
“Ha, vậy nếu nguyên lão phát sinh xung đột với gia chủ, muốn anh đứng về một phía thì anh sẽ đứng ở bên nào?” Kỷ Hi Nguyệt cười tủm tỉm, hỏi.
Nháy mắt sắc mặt Long Bân tái nhợt, không thể tưởng tượng, nhìn Kỷ Hi Nguyệt.
“Đại tiểu thư, này, chuyện này không có khả năng phát sinh đây. Các nguyên lão đều ủng hộ gia chủ, đều là vì Triệu gia,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4228095/chuong-1212.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.