“Kỷ Hi Nguyệt!” Giọng của Úy Mẫn Nhi sắc bén, tròng mắt cũng suýt chút nữa đã rơi ra ngoài.
“Cũng may là chưa quên, sao, cho là tôi dễ chết vậy hả? “Mười sát thủ cô thuê cũng sẽ thất bại? Không tưởng được chứ gì?” Kỷ Hi Nguyệt đứng lên.
“Cô, làm sao cô vào đây được, làm sao vào đây được!” Úy Mẫn Nhi nhìn cửa, nháy đèn trên khóa điện tử vẫn còn, chứng tỏ nó chưa bị phá hư. Bên trong không có cửa sổ, chỉ có một cửa thông gió của đường ống thông gió.
Nhưng lúc này không thấy cửa thông gió, nhìn tới chỉ thấy một cái lỗ tối đen.
“Xem ra cô không ngốc!” Kỷ Hi Nguyệt nhìn cô ta nhìn về hướng đường ống thông gió, nở nụ cười.
Úy Mẫn Nhi nhìn quanh một vòng, nơi này không có súng, chỉ có dao gọt ở nhà bếp. Có điều cô ta nhớ đến thực lực của Kỷ Hi Nguyệt, hình như cô ta mạnh hơn Kỷ Hi Nguyệt chút thì phải?
“Chỉ có mình cô? Thiết Quý Hoành đâu?” Sau khi Úy Mẫn Nhi kéo áo choàng tắm của cô ta lên một chút, ánh mắt bắt đầu trở nên sắc bén.
Kỷ Hi Nguyệt nói: “Một mình tôi là đủ rồi, đối phó với cô còn cần anh Thiết chi nữa?”
“A!” Úy Mẫn Nhi cười lạnh: “Nói khoác mà không biết ngượng, nếu như các người đã muốn bắt tôi như vậy, vậy thì đến đi! Có điều Kỷ Hi Nguyệt à, cô thật sự quên tôi cũng có thể đánh nhau hả? Vì vị trí chủ mẫu Triệu gia, từ nhỏ tôi đã học thuật phòng thân rồi!”
“Tôi biết, nhưng tôi cũng muốn nói với
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4228082/chuong-1199.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.