Long Bân và Thiết Quý Hoành lập tức gật đầu, ngay sau đó bắt đầu tìm cây cối theo trực giác, dùng con dao bén nhọn bắt đầu đào khoét, cộng thêm tác dụng của khí công, rất nhanh đã đào ra một cái hố to.
Đợi bọn họ đào xong, Kỷ Hi Nguyệt biến năm nam sát thủ hôn mê còn sót lại thành xác khô.
“Tiểu Nguyệt, em cảm thấy thế nào?” Triệu Húc Hàn hơi lo lắng cô hấp thu quá nhiều.
“Vẫn ổn, chỉ hơi cảm thấy no, nhưng thật ra em cảm giác khí công của mình hơi quá liều, sức mạnh ngược lại sẽ áp chế, việc này có khả năng chính là quá nhi bất cập.” Kỷ Hi Nguyệt cũng cảm thấy không quen: “Anh Hàn, em sẽ cho anh một chút.”
“Hai người họ vẫn đang đợi.” Triệu Húc Hàn nhìn Thiết Quý Hoành và Long Bân, nói.
Kỷ Hi Nguyệt cười nói: ” Em có thể khống chế liều lượng của mình.” Khi nói, nét tà ác hiện lên ở khóe miệng cô.
Triệu Húc Hàn nhìn hơi sững sờ, Kỷ Hi Nguyệt lập tức nói: “Anh Hàn, anh yên tâm, em không ngốc vậy đâu. Tất cả mọi người đều mạnh rồi, không phải em trở nên yếu đi ư? Em sẽ khống chế, đương nhiên anh Hàn cần phải cường đại.”
Triệu Húc Hàn tức khắc dở khóc dở cười, nói cô có lúc rất ngốc, nhưng lại quỷ linh tinh quái.
“Em tự nghĩ kỹ, dù sao đây là một môn kỹ năng rất đặc biệt. Nếu bị người khác biết, thì em là trở thành một báu vật trong mắt người khác.” Ánh mắt Triệu Húc Hàn trầm lắng.
Kỷ Hi Nguyệt gật đầu, nói: “Em rõ,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4228056/chuong-1173.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.