Mọi người lập tức quay đầu, lập tức thấy ba chiếc xe Jeep màu đen lớn phía sau xe nhanh chóng chạy đến, dáng vẻ như muốn đụng vào bọn họ.
Xe của Thiết Quý Hoành là siêu xe tư nhân, hệ số an toàn tự nhiên rất cao, nhưng xe hơi vẫn sẽ bất lợi hơn so với những chiếc xe Jeep đó.
“Trước đó không có, là sau khi chúng ta tiến vào con đường này mới xuất hiện.” Tiêu Ân chạy nhanh hơn.
“Đó chính là có chuẩn bị mà đến, không nên gấp gáp, cẩn thận ứng phó là được!” Triệu Húc Hàn lập tức nói.
“Tôi chỉ có một khẩu súng!” Thiết Quý Hoành lấy một khẩu súng từ sau lưng anh ta ra.
“Tôi cũng có một khẩu!” Long Bân cũng lấy ra một khẩu.
Triệu Húc Hàn và Kỷ Hi Nguyệt không có.
“Tiền xu!” Kỷ Hi Nguyệt vội vàng la lên, loại chiến đấu trên xe này vẫn khiến cô hơi kinh hoảng.
“Không tốt!” Tiêu Ân đột nhiên kêu to, mọi người quay đầu nhìn lại. Má ơi, phía trước cũng có hai chiếc xe, hơn nữa vị trí cửa sổ ghế phụ của hai chiếc xe đó đều mở ra, có người nghiêng thân thể ra từ bên trong.
Một đám đều đội mũ trùm đầu màu đen, hơn nữa trong tay có súng máy! Súng máy!
Năm người căn bản không nghĩ tới mười sát thủ sẽ ngang nhiên sử dụng súng máy, mẹ nó, bọn họ đều là người luyện khí công mà. Súng lục bình thường cũng không thèm dùng, ngang nhiên dùng súng máy, điều này chỉ có thể chứng minh lúc này bọn họ nhất định phải thực hiện được nhiệm vụ này.
Triệu Húc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/han-thieu-cuc-sung-vo-truoc/4228044/chuong-1161.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.